An Huy nhìn tôi, thở hắt ra. Cậu lấy hai tay xoa vào nhau, rồi áp lên má tôi. Điều này rất có tác dụng, nó làm tôi dịu lại, mặt không còn lạnh tanh trắng bệch nữa nhưng nỗi khiếp sợ vẫn còn in đậm. Bất ngờ cậu bạn ôm chặt tôi, siết tôi trong vòng tay. Hơi ấm của An Huy an ủi, vỗ về, làm tôi bình tâm hơn. Thật là tốt, có An Huy bên cạnh lúc này thật tốt.

Tôi ngồi trên ban công, ngẩn ngơ ngắm mây trời, tận hưởng chút lãng mạn con gái vào một chiều chủ nhật lộng gió và… cúp điện không thể xem phim.

Ách xì… ách xì… ách xì…

Không phải tôi ngồi lâu nên bị trúng gió đâu, mà chính xác là có cái vật gì đó vừa bay lên đầu tôi kèm theo cái mùi cực kì kinh dị, chua lè chua lét như mấy năm chưa tắm vậy.

– Nè, ngồi đây chi vậy.

Cái giọng đáng ghét vừa phát ra là của một thằng láo lếu nhà kế bên. Nó vừa trèo sang, vừa cầm theo một rổ xoài xanh, nhìn thôi là chảy nước miếng.

Tao Vẫn Luôn Thích Mày, Luôn Như Thế Tao-van-luon-thich-may-luon-nhu-the-09_1441479793

– Cái áo này mấy thế kỉ chưa được gặp omo vậy hả? – Tôi vừa ném trả nó cái áo, vừa cáu kỉnh đáp.

– Không biết nữa, hình như tuần trước đi đá banh xong mà quên giặt. – Nó thản nhiên đáp như không có gì.

– Không cần quảng bá cho cái sự ở sạch của mày đâu. Đem về đi, quăng cho tao làm nùi giẻ tao cũng không muốn.

Nó chụp lại cái áo, đưa lên ngửi ngửi, rồi tặc lưỡi như kiểu làm gì hôi đến vậy. Thật hết nói nổi.

– Tao ra ban công hóng gió, thấy mày ngồi một đống, tim tao nó muốn rớt ra ngoài. Nhìn mày thật giống cô hồn tháng 7 đó. – Nó cười cười, chọc tôi.

– Mày mà không yên lặng tao đá về bây giờ. Sang địa bàn của chị thì tốt nhất nói năng cho tử tế. – Tôi đá nó một phát rõ đau, rồi bay xuống nhà lấy con dao cùng chén mắm đường. Qua cống nạp còn buông mấy lời chọc điên chủ nhà chỉ có thể là nó, cái thằng nhà bên đáng ghét.

Hôm đó tôi được một bữa no nê với xoài, món tôi thích, nó thì ngồi gọt muốn mỏi tay, nhưng ăn được không bao nhiêu. Cứ thế, một chiều cúp điện của tôi cũng không đến nỗi tệ nhờ có nó.

***

Nó là An Huy – bạn thân của tôi từ thuở nhỏ, gọi là thanh mai trúc mã cũng không quá. Nhà nó sát bên nhà tôi, ban công sân thượng hai nhà lại bằng nhau, nên cứ lúc nào thích, hai đứa tôi lại trèo sang nhà nhau mà không cần xin phép. Nó giống như một thói quen vậy, đến giờ đã lớn, chúng tôi vẫn hay gặp nhau bằng cách như thế.

Hai nhà gần nhau, ba mẹ hai nhà lại thân thiết, chúng tôi lại học chung từ mẫu giáo cho đến tận cấp ba, vì thế việc chúng tôi thân thiết, hiểu rõ về nhau, là một chuyện hết sức hiển nhiên. An Huy biết mọi thứ tôi thích, ghét, hiểu rõ về tính cách của tôi, thậm chí đôi lúc tôi thấy nó biết tất tần tật về tôi còn hơn cả ba và mẹ tôi nữa. Lúc nhỏ có lần, tôi bị ba đánh, chạy ra khỏi nhà, nước mắt ràng rụa, cả nhà chờ đến tối, không thấy tôi về, mới tá hỏa đi kiếm khắp xóm. Lúc đó, người duy nhất tìm thấy tôi lại là An Huy, khi tôi đang trốn trên sân thượng tòa chung cư bên kia đường.

Hai đứa tôi giống như hai thằng con trai vậy. Chúng tôi cùng nhau xem đá banh, cùng nhau bình luận rôm rả. Chúng tôi chơi điện tử cùng nhau, đứa nào chơi thua thì phải ăn một cái búng vào tráng, An Huy thua đến nỗi bị tôi búng sưng đỏ cả lên, sau đó nó thắng được một ván, tôi chơi ăn gian chạy trốn, thế là hai đứa tôi rượt đuổi quanh nhà, la om sòm cả lên. Chúng tôi hay cãi nhau chí chóe, nói mấy câu chuyện nhảm nhí cho nhau nghe, nhưng hai đứa rất lạ, lúc nào cũng tranh nhau nói, không ai chịu nhường để nghe câu chuyện của đứa kia quá năm phút, thế là kết thúc lúc nào cũng là màn khẩu chiến của hai đứa. An Huy vẫn thường hay bảo, tôi giống như một thằng con trai đột lốt nữ vậy, không có tôi, cuộc đời nó sẽ bớt đi những chuyện thú vị.

Tôi thấy lời nó nói thật đúng, vì với tôi, nó cũng quan trọng y như thế.

An Huy xuất hiện trong cuộc sống của tôi, mang đến cho tôi niềm vui, nụ cười. Không có nó, cuộc đời tôi sẽ trống trải lắm.

Ngày tôi vào cấp ba, An Huy và tôi lại học chung trường, chung lớp. Điều mà lúc đó tôi thấy kỳ lạ nhất là An Huy học rất giỏi, sức học hoàn toàn có thể thi đậu vào những trường chuyên nổi tiếng của thành phố, nhưng cuối cùng cậu bạn lại chọn ngôi trường bình thường như tôi. Lúc tôi hỏi, An Huy trà lời rằng: “Vì trường này gần nhà hơn, có đi trễ vẫn leo tường vào được”.

Chúng tôi học chung lớp, nhưng không ngồi chung bàn. Mới đi học có mấy ngày mà danh tiếng cậu bạn đã lan ra khắp trường với cái chức danh “hotboy có gương mặt trẻ thơ”. Tôi không quan tâm lắm đến chuyện này. Mấy cô bé kia đâu có biết đằng sau cái gương mặt non choẹt ấy là một tâm hồn hung bạo thường xuyên giành đồ ăn với tôi đâu. Cái vẻ ngoài ấy có thể lừa được tất cả con gái, trừ tôi.

Suốt một thời gian dài, Huy bị tấn công bởi hàng loạt thư tỏ tình, bánh tỏ tình, từ công khai đến âm thầm. Nhưng Huy đều từ chối hết, không nhận lời một ai cả, dù cho cô bé ấy có là hoa khôi xinh nhất trường đi nữa. Tôi thấy thật kỳ lạ, con trai mà không động lòng trước nhan sắc sao, không lẽ thằng An Huy mà tôi biết từ nhỏ đến giờ có vấn đề về giới tính. Tôi hỏi nó, bị nó binh binh vào đầu mấy phát, đau điếng.

– Này, về mau đi, trễ giờ coi đá banh bây giờ. – An Huy nói vọng từ cuối lớp khi thấy tôi đang cặm cụi dọn đồ vào ba lô.

– Mày đèo tao đến nhà sách đi, hôm nay tao có việc. – Tôi nói với lại.

– Việc gì thế? – Huy thắc mắc.

– Thì có chút việc. Mau đi, trễ bây giờ. – Tôi càu nhàu, kéo Huy xuống bãi xe với tốc độ tên bắn.

Đó là lần đầu tiên tôi bỏ trận đấu của đội bóng tôi thích nhất…

***

Hôm đó tôi đi gặp Hải Minh, cậu bạn lớp bên cạnh. Hải Minh đã từng đỡ tôi lúc tôi trượt chân vấp té ở cầu thang. Minh là người cầm hộ tôi cái ba lô lúc tôi loay hoay tìm chiếc kẹp tóc bị rớt dưới sân. Minh cũng là người cười rồi chào tôi, còn nhớ cả tên tôi lúc tôi vừa đặt chân vào đội văn nghệ trường. Minh rất chu đáo, thường có mấy hành động quan tâm tôi kiểu nhỏ nhặt. Không biết mấy thứ đó có ý nghĩa gì. Nhưng lâu dần, tôi đổ Minh từ hồi nào không biết.

Tôi phát hiện Minh có thói quen rất hay ho là đến nhà sách mỗi thứ bảy hàng tuần. Cậu bạn sẽ dành hàng giờ của buổi chiều cuối tuần chỉ để đọc sách. Dáng vẻ lúc ấy của Hải Minh trông cực kỳ thu hút. Nhìn cậu bạn say sưa với từng trang sách, trầm lặng đọc rồi ngẫm nghĩ, thỉnh thoảng lại đưa tay lên quệt mũi, có cái gì đó làm tim tôi xao xuyến. Thế là mỗi thứ bảy hàng tuần, tôi lại đến nhà sách chỉ để thấy được Hải Minh.

Nhưng, tôi không nói điều đó cho An Huy biết.

Lần đầu tiên, tôi giấu một bí mật cho riêng mình mà không chia sẻ với thằng bạn thân.

– Này, sao về trễ thế? – An Huy ở đâu đứng lù lù phía sau lưng làm tôi giật bắn mình.

– Đi chơi thôi. Đá banh thắng hay thua thế? – Tôi hỏi nó, không để ý tới biểu hiện không vui vẻ gì của An Huy.

– Thua rồi. Thua lãng xẹt. Thua không lý do. Còn mày thì sao, lý do là gì?

– Mày nói gì thế? – Tôi tròn xoe mắt, không lẽ nó định tiếp tục tra khảo tôi hôm nay đi đâu sao.

– Thôi bỏ đi – An Huy khoác tay, định trèo về nhưng bị tôi kéo lại.

– Tao hỏi chút. Mày thấy Hải Minh thế nào? – Tôi tò mò, giọng hơi ngập ngừng khi đề cập đến tên cậu bạn.

– Sao tự dưng lại hỏi tao về thằng đó? – An Huy nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ. Không cần nhìn cũng có thể đoán biết trên mặt nó có đến một ngàn dấu chấm hỏi đang hiện ra.

– Thì… à… thì cứ cho tao biết đi… – Tôi nài nỉ.

– Thằng đó là một thằng mọt sách chả ra sao. Bộ dạng tỏ vẻ. Đào hoa có tiếng. Không phải dân hiền lành đâu. Nói chung tao không ưa thằng đó, mày tốt nhất tránh xa nó ra. – An Huy bực dọc nói.

– Tao không tin. Hải Minh không thể là người như vậy. Mày chắc ghen tị với người ta nên mới nói thế hả. – Tôi bĩu môi. Làm sao Hải Minh của tôi có thể như lời An Huy nói được, nhất định là nó đang dìm hàng người ta.

– Tin hay không tùy mày.

Nói rồi không đợi tôi kết thúc câu chuyện, nó trèo qua ban công, đóng cửa phòng một cái rầm như thể hiện thái độ bất mãn. Tôi đã làm gì khiến nó ức chế đâu chứ. Thật khó hiểu.

Sau đó một tháng, Hải Minh và tôi chính thức quen nhau. Cậu bạn cưa đổ một đứa có tinh thần thép như tôi khiến chính tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Minh làm tôi thay đổi tất tần tật từ vẻ ngoài đến tính cách, ngay đến ba mẹ còn tưởng tôi bị điên cơ mà. Tôi không ăn mặc xuề xòa với quần jeans áo thun nữa, thay vào đó tôi chọn mặc váy cho nữ tính dịu dàng hơn. Lúc trước ra ngoài ít khi nào tôi trang điểm, cùng lắm là đánh tí son dưỡng, giờ tôi trang điểm kĩ hơn, làm cho bản thân phải xinh hơn. Trước đây tôi hay ăn vặt thả ga, từ chua, ngọt, mặn tôi đều ăn tất, nhưng giờ tôi rất sợ béo, nên mấy món gây tăng cân đều bị tôi loại khỏi danh sách ưa thích.

Tao Vẫn Luôn Thích Mày, Luôn Như Thế Bo7V5DfInoqeTjGjlVEZVEsFDyuVRId2jFi5cvpubGjDQjxslG3kU8QlCd-yFDCqw0L6pIBilUKnUwpUUpvYiQD-nXluPtmfwf5E-lzARp_oSmlBIhrO160vvdVLw2C4pcXz3EhK4kW-LP4XiMW6EQ9E49GyFwBqamSnmvQtZOqVm6Gx0DTUzP3Wjtr0l2SSyac3x9VN9wQTM0fFG8q_qWmx41iFoRU8YIEZu3FdcmoBeMusSKGqX3KGbajArjaEShsRYL2XgOT50bHq_YJD8CSjXjQP30TBKmpuULOVyqgToicwJ3ZN0xsWohyavffOgHJTUYHD_LejuclkVEuEFqKfDesdLoTWgubCAqQxPLxoIK7It0yX2u6BZvcwU-F_cjJQToYmOKsPZqrrRIee7UZvoByL1f2uTVdkxSIzANZ0yrhT6Uqcno4GJl6QlbArw155X57UlxLIkjsx7P049CoFpD65Q6QlWeJP_pqY1C8az3hkk81xpxAIpP1W9Xo3mKMOQGktPUWm7pPqElpYVd0SyCh1F-Z-TRQU17FQkmo=w490-h326-no

Tình yêu đúng là làm con người ta khác đi, theo chiều hướng tích cực. Lúc đó, tôi đã cảm thấy như thế. Rất hạnh phúc mỗi lần cùng đi với Hải Minh dưới sân trường, thấy các bạn nữ khác nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ. Hải Minh sẽ nhẹ nhàng siết lấy bàn tay tôi, hơi ấm khiến trái tim đang đập loạn xạ của tôi bình tĩnh trở lại. Cậu bạn sẽ chở tôi về đến tận nhà, vừa đi vừa khe khẽ hát cho tôi nghe mấy bài hát xưa cũ. Hải Minh rất duyên, nói chuyện lại dịu dàng, chỉ cần nhìn ánh mắt của cậu ấy, tôi cảm thấy mình như muốn… chết luôn trong ấy.

Nhưng như thế, tôi gặp An Huy ngày càng ít đi. Chúng tôi không tan học về cùng nhau mỗi ngày nữa. Huy cũng không còn qua nhà cùng tôi xem đá banh như trước. Ở lớp, chúng tôi gặp nhau nhưng cũng chẳng nói với nhau câu nào, chúng tôi đi lướt qua nhau như không quen biết. Có một khoảng cách vô hình nào đấy chia cắt chúng tôi, nhưng tôi không làm sao có thể mở miệng phá vỡ bức tường ấy. Những ngày không có An Huy dần dần trở thành một điều tôi không còn bận tâm, cũng không còn thắc mắc vì sao nữa. Hóa ra thói quen, sự gắn bó sâu đậm cũng có thể thay đổi, chỉ cần con người ta muốn, chỉ cần con người ta chấp nhận quên…

Tao Vẫn Luôn Thích Mày, Luôn Như Thế DriUhyFHx6f-GQ4lg6BhUIpi8qrFhDRrGsD5Kd-6qMLhLHEYabV2QyYxsUHYzG6o9pormxcP84xSsf1FWtW-LpGzBZIqZAqZw_GtqXDMEUQmaQ5Kc7rk2eMiVncm5g4w4tgT8eltYakInpvwZSZJWzZUasYxtlYWuyzVpvc113NZ2jCABqetrDOuBtDdp082KLOgHF5TVpsez4yHbUBh0TLGoJOL4Cw_8ooGR1vWhUZ_ZMJydOlrzWqj2hgPGW1o25urCh9QI_NQVPuPio_0_pkvdASzi9Nt72qPQST9ZMrEVhIs7EofwSW0mX44EmIHj4aUBatygwr-pLgWluNkf7oJMQPjE82WCmpeka9b7KcbG-Z5IbRrPsRjVeN4e2ZxdIBNqfxBYhv3SIyt1Ungb21H5WoQc1YanABSU6lUC2fr26FWPMrXCy-d6zrJfeGZDgF5gQYWMMv2XHcxWOhjdEJAWkuU6h4e7fqUT3pEuHWYynhqUb0ZFNNdhnmOEk1FgTyjBKp5DnDfoxB_oi6sYSDw7ReouvwaNxujk1TVqEg=w490-h327-no

Ngày hôm đó, Hải Minh nài nỉ tôi đến nhà. Cậu bạn nói cậu đang buồn, cực kỳ cô đơn. Tôi hơi do dự vì trời tối, ba mẹ tôi sẽ không để tôi ra ngoài một mình. Nhưng nghe giọng Minh, lần đầu tiên thấy Minh như vậy, lại không hiểu cậu bạn đang gặp chuyện gì, lòng tôi nôn nao bồn chồn, chắc lúc này Minh cần một người ở cạnh, không cần làm gì cả, chỉ cần cho cậu dựa vai vào. Nghĩ vậy, tôi đánh liều, nói dối mẹ rằng qua nhà bạn vì nó mới thất tình, cần người an ủi. Không đợi mẹ đồng ý, tôi đã chạy ào đi.

Tôi đến nhà Hải Minh, chỉ có mình cậu ở nhà. Trái ngược với dự đoán của tôi, trông Hải Minh chẳng có chút gì là buồn bã cả, hay là cậu ấy quá giỏi che giấu, nên tôi không thấy được.

Minh mang nước mời tôi uống, nhưng tôi đang đau họng, không thể uống được nước đá, thế mà cậu bạn cứ liên tục giục tôi uống cho hết ly nước. Thấy lạ, tôi ngần ngừ mãi. Sau đó, Minh bật đầu máy rồi liên tục chỉ cho tôi xem mấy cảnh trong phim làm tôi đỏ bừng cả mặt. Tôi có dự cảm không lành. Mắt tôi giật liên tục, cảm thấy bất an, linh tính mách bảo tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức, thế nên tôi nói nhanh với Minh rồi chào cậu ấy ra về. Nhưng chưa mở được cửa, tôi đã bị Minh ôm lại. Cậu ấy nói mình đang rất buồn, muốn tôi an ủi.

Tôi nói rằng mình chưa sẵn sàng và không muốn thì Minh quát lớn, bảo muốn làm bạn gái cậu nhưng không chịu những chuyện ấy là không được, những cô bạn gái trước đều thể hiện tình cảm với cậu bằng cách đó, còn tôi thì không. Càng nói, cậu ấy càng buông thêm những lời lẽ dụ dỗ ngọt ngào, bắt tôi phải thực hiện chuyện người lớn kia mặc cho tôi ra sức từ chối.

Tôi sợ quá, không nghĩ được gì, thừa lúc Minh không chú ý, lấy tay thục mạnh vào bụng còn chân thì đạp vào chân cậu ấy, rồi chạy thục mạng ra khỏi cửa mà không dám ngoái đầu nhìn lại.

Chạy xa khỏi nhà Minh, tôi mới kịp định thần. Tôi đứng không vững, khụy ngay xuống khi ý thức vừa lấy lại được. Tôi bàng hoàng, mặt trắng bệch. Cả người tôi run lên. Tôi đã chạy bán sống bán chết khỏi căn nhà ấy, khỏi người được gọi là bạn trai, là người mà tôi hết mực tin tưởng và yêu thương. Tôi đã lo lắng cho cậu ấy như thế nào, chạy ra khỏi nhà vào buổi tối ra sao, thậm chí còn nói dối cả mẹ, thế mà hóa ra cậu ấy chỉ lợi dụng tôi để đạt được mục đích hèn hạ. Hóa ra việc quen tôi, đối xử dịu dàng với tôi chỉ là cái cớ để lấy lòng tin và dẫn tới sự việc ngày hôm nay. Nếu tôi không chạy kịp, không biết chuyện gì xấu hơn có thể xảy đến với tôi nữa.

Điện thoại tôi rung, là mẹ, chắc mẹ gọi để nhắc tôi nhanh chóng về nhà. Nhưng tay tôi không còn cảm giác nữa, miệng tôi không nói nổi nên lời. Tôi đứng dậy, suýt té nhào, may mà có bàn tay của ai đó đỡ kịp.

Là An Huy.

Thấy cậu bạn, tôi không kìm được nước mắt nữa. Những giọt nước mắt tôi cố ngăn lại vì sốc, vì bàng hoàng giờ trào ra xối xả. Tôi dựa vào cậu bạn mà khóc lớn. Những giọt nước mắt thấm ướt cả áo cậu. An Huy không nói gì cả, chỉ để tôi khóc.

Tao Vẫn Luôn Thích Mày, Luôn Như Thế RVdwD-l1yVK_GbhFNsarRb-nn7ZcUtA-8VWtcyT9krZweqjUsOfsWscVzYP4LrH2jY67G1fuGaAunepjkK7Q8GjmP-667ExyxnM69kNWip9qfdz8c0p4_iMBQYxj7E8e-thHAzo5z4KX27GX3RB1XVI_B5Izwerc9QybD9iGKHg3Rs0Tp2-a4J8qPGdi9UvRDeB_2vnnrN23uDDrZP_LGW6zHHyEXTn9mKhlTE0qXnxcFYxKfNx3rxWUWn7g6Xlbk3bLwITBPIDCRyiZ5Mhr3pZjTV3lk5aejNlraZLVYTlNwX6fcyQ2aPsleiBT6GCD90OP99V59YSCPQ8qF7YXZGGUgLXeQTZSm1ifrI5R5KiVA-GsOhFuD0QFQtT4wRddiQb3i7KpthS6EUrNLqau_lscamCndc6WZ6QEXQ8VN9nTwDxJYpvW1dJ0uYLdtFjln8ef2DKmRnVFhaTyKmwgR4UdQJZ4Zx-BPuOtjWbt6IzP9yPEqZI9FCNLgkk7teyo-i_BanCl03Fx4yIC3YT8tMfFU2zdlAa9Zm5MojJ99zE=w490-h275-no

Gió đêm lạnh buốt, An Huy đưa tôi về nhà sau khi giúp tôi trả lời cuộc gọi của mẹ. Tôi như người vô hồn, cứ đi sát vào Huy. Cậu bạn lấy chiếc áo sơ mi mặc ngoài khoác cho tôi, rồi dìu tôi từng bước cẩn thận. Tôi nhìn cậu ấy, tự hỏi cậu ấy có biết chuyện gì không, sao lại im lặng không nói gì thế kia. Đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy tôi khóc như vậy, khóc không phải vì bị ăn đòn ba đánh hay đội tuyển tôi yêu thích thua trận. Tôi khóc vì một tên con trai. Hơn nữa còn vừa chạy bán mạng ra khỏi căn nhà của tên ấy rồi khóc. Nhưng sao cậu ấy lại có mặt ở đây, đó là câu hỏi lớn nhất mà sau này tôi mới sực nhớ lại.

Gần tới nhà, thấy tôi bình tĩnh hơn, người đã không còn rung lên từng hồi, cậu bạn mới cất tiếng hỏi khẽ:

– Có chuyện gì xảy ra thế?

Tôi nhìn cậu ấy, không trả lời, đôi mắt chực trào đỏ hoe. Người tôi lại rung lên.

– Nếu như là chia tay, mày cũng sẽ không khóc tới nỗi như vậy. – An Huy nói tiếp.

– ….

– Hơn nữa lúc nãy mày chạy khỏi nhà Hải Minh như bị ma đuổi vậy. Nói tao nghe xem có chuyện gì? – An Huy vẫn tiếp tục gặng hỏi, tôi cảm giác cậu bạn đã mơ hồ đoán được câu trả lời, chỉ là muốn xác nhận lại xem có đúng như thế không.

Thấy tôi vẫn không trả lời, nước mắt lại không ngừng trào ra, người rung lẩy bẩy. An Huy tức giận, buông tôi ra.

– Tao sẽ cho thằng đó một trận. – Trông cậu bạn cực kỳ phẫn nộ, người đằng đằng sát khí.

Tôi chụp tay, cản Huy lại.

– Bỏ đi, tao không sao cả. Cứ xem như hôm nay tao được sáng mắt ra. Mày đã đúng. Tao xin lỗi. Và xin mày đừng làm gì cả. – Giọng tôi khẩn khoản, nhưng nhìn Huy vẫn còn bừng bừng lửa giận, nếu lúc đó không chạy theo tôi, chắc Huy đã xông vào nhà mà đánh chết Hải Minh rồi không chừng.

An Huy nhìn tôi, thở hắt ra. Cậu lấy hai tay xoa vào nhau, rồi áp lên má tôi. Điều này rất có tác dụng, nó làm tôi dịu lại, mặt không còn lạnh tanh trắng bệch nữa nhưng nỗi khiếp sợ vẫn còn in đậm. Bất ngờ cậu bạn ôm chặt tôi, siết tôi trong vòng tay. Hơi ấm của An Huy an ủi, vỗ về, làm tôi bình tâm hơn. Thật là tốt, có An Huy bên cạnh lúc này thật tốt. Nếu không có Huy ngày hôm nay, tôi không biết mình sẽ ra sao nữa.

Tao Vẫn Luôn Thích Mày, Luôn Như Thế DUDNmbca2X2W2cjs2VG4jBV1KlbEdj0n-IvpifhqUeEuXO05NrLDAscLrKVj90wlbfMYP5vftRqhia0I0iQa9wcgvbIL9WAhgRoxtzJOY8O8EYvPEVW_Q8KQrlzGtj0LnfeUM-BjRx5b8PX6D4Fc5SwRKkQOE3ZZAcRmzz_LdTFbpgLagh3quP_oekppP-uT1BfTRywQ9qmQanHxK9427TYXH0l80uklPETxFE1S1j4z1XOa095bIRB-7yqy3GgztuiQNRIkHjXLfdlfKzmi-t0-g1zWe6hYAZrk-ayFAXdgDixm5rZdacwlyGEY0RN4_ezRyhr8Y29FJ2URoO24XfvYJYofFg0JK0d9Ah1YVc6GnoAciMrp1wawCZTBhBte64FeMcqQfMGEYujteeFD__PdlSXSGWv9aZxdiVYioDc7LkCZ7mQBeZ8iuNctoibEBPqQ2HUPSc6ZQqIrXl_vYyS4Cl3D7K8fvfAcPGu4EAG7xhznleydsoDXcJnvTW8J9w4MdxJu1W3wDvk427uyYJ8hfuEFBXfsEJU2foAuyPE=w490-h326-no

Sáu tháng sau ngày hôm đó, tôi mới lấy lại được thăng bằng trong cuộc sống, trở về với bản tính vui vẻ hoạt bát của mình. Sự việc gây ám ảnh đến nỗi, một thời gian dài tôi bị trầm cảm, thu mình với thế giới xung quanh. Cũng may, bên cạnh tôi lúc nào cũng có An Huy. Cậu ấy hay bày trò, rủ tôi làm mọi thứ trẻ con trước đây chúng tôi hay làm cùng nhau. Cậu ấy nói nhiều hơn, chọc ghẹo tôi nhiều hơn, sẵn sàng làm xấu chỉ để tôi cười. Thật là tốt, có một người bạn như vậy, thật tốt.

Còn về phần Hải Minh, sau ngày hôm ấy, tôi tránh cậu ấy như tránh tà. Nhưng An Huy thì không, cậu ấy tìm và đánh một trận khiến Hải Minh bầm dập suýt nhập viện. Nếu không có sự can thiệp của hàng xóm xung quanh, tôi nghĩ cậu ấy sẽ đánh cho Hải Minh nhập viện thật chứ không đùa.

Dù không muốn nghĩ lại nhưng lúc nghe kể lại, tôi chợt thấy rất hả dạ. Dù gì cậu ta cũng nên bị trừng phạt thích đáng chứ. Nhưng nếu An Huy vướng vào rắc rối vì chuyện này thì cũng không hay cho lắm, tôi không muốn như vậy.

Hôm đó là sinh nhật lần thứ mười tám của tôi, rơi vào đúng chủ nhật. Tôi đãi tiệc mời bạn bè và gia đình ăn uống đến tận tối. Khi mọi người về hết, tôi mới có khoảng thời gian nghỉ ngơi sau một ngày mệt phờ người. Đang nằm lim dim nghe bản nhạc ưa thích thì An Huy trèo qua từ ban công. Biết là cậu bạn nên tôi không nói gì, chắc là qua đây tặng quà sinh nhật, đến khổ, quà gì mà đặc biệt đến nỗi phải tặng riêng thế kia.

Nhưng không gian cứ yên tĩnh trôi qua, không có tiếng động gì cả. Huy cũng không lên tiếng. Chẳng lẽ không phải nó mà là ăn trộm. Thấy kỳ quái, tôi mở mắt thì đột nhiên cậu bạn hôn nhẹ lên môi tôi, nụ hôn đầu đời làm tôi sửng sốt, đỏ bừng mặt không biết phản ứng ra sao.

– Này, muốn chết hả? – Tôi la lớn sau khi thần kinh đã hoạt động lại bình thường.

– Quà sinh nhật đó, không thích hả? – An Huy trêu.

– Quà quái quỷ gì? Cái này gọi là cưỡng hôn đó có biết chưa. Mày bị khùng à, thích tao thì nói nhé! – Tôi nổi sùng.

– Mày không biết thật à? Hay là giả vờ ngu không hiểu? – Đột nhiên An Huy nghiêm túc.

Tao Vẫn Luôn Thích Mày, Luôn Như Thế 0kwAmQ2PKWGBwJ5AHGIQoCaHNM0YBfUlm3Ar7avx8tA3j9Hx6-Nx1SknEsEeGTiMDiIFcMPfCV06r2-5hgauqWTlqjpj2Tl6crHIUUNsMfnuptQ31FS3ZNmXb4t9tHOQjrEMw_tFSgtPUOCNUvoMh7AOLAt2RAn0j0csDbbQT-r479jlZTq_lc7105KQiJzgdwW7ctk1zTtRM-iJRty-nL0YNpcpkLApP9Hw6dP6f3tNiEH2tyarSO5XVtqFgoVUxSyJ2jg5ZT_nZzc25iJ-xsUr9EoyvV7fvIRtnNW1lMknb4-w-gHAVZ_j2wKNJoGkCS8w_j8PS_G_Kk_wq6xZOA8ZwDq0H_w148I2KXgP3hfZw0PS0-iOlLzz9Xq3TjbXOu4BgNq4KGiOnjxftYOLUXQD1WemyqHMP_mRqWd17vPOTIyAl8N0XG6UW8A0cyNWBkNbx9-pf3m7plgs0q7ALZqwAVUrMHliMzLQ_PPkWdLbasXPhE_pRIhPmpcgiCjPDVWxgEefp3B4jZt6mrW7E-y57MeETpNlYcwNcLR77wI=w490-h327-no

– Biết cái gì cơ? – Tôi hỏi ngược.

– Vì sao tao lại học chung trường với mày suốt từ nhỏ đến lớn? Vì sao ngày nào tao cũng cùng mày đi học, cùng mày về? Vì sao tao luôn bên cạnh mày mọi lúc? Vì sao tao luôn để ý tới từng sở thích, hành động, lời nói của mày? Vì sao mà tao từ chối tất cả mọi lời tỏ tình? Vì sao lúc thấy mày có bạn trai tao lại tránh mặt mày? Vì sao lúc mày bị Minh đối xử không tốt tao lại tức giận như thế?

– Chẳng phải mày vốn không bình thường sao? – Nghe Huy kể lể, tôi vừa trả lời vừa nhìn Huy cười cười.

“Cốp”, Huy cốc đầu tôi một cái rõ đau, tôi ôm trán kêu la thảm thiết. Đây là hành động cho thấy cậu ấy không hài lòng vì câu trả lời trớt quớt của tôi.

– Biết rồi biết rồi. Do mày hâm mộ tao chứ gì. – Tao vẫn lấy hai tay xoa xoa trán, nhưng cố sống cố chết đùa dai cho tới cùng.

Huy đưa tay lên, thôi rồi lại định cốc một cái đau hơn lúc nãy. Tôi nhắm tịt cả hai mắt không dám nhìn. Nhưng không có gì xảy ra cả. Tôi mở mắt, cậu bạn vẫn nhìn tôi chằm chằm.

– Nếu được lựa chọn lại, tao nghĩ tao sẽ nói ra sớm hơn.

– Nói cái gì, ngày nào mày cũng nói rất nhiều. Có bí mật gì à? – Tôi tò mò.

– Tao vẫn luôn thích mày, luôn như thế.

– …

– Từ nhỏ đến giờ, tao vẫn luôn thích mày. Tao chọn học cùng trường với mày đề được ở bên mày mỗi ngày. Tao chọn cách đạp xe chở mày về thay vì ở lại chơi bóng cùng lũ bạn vì không muốn mày đi nhờ xe thằng con trai khác. Tao biết mày thích ăn xoài, ghét cà phê, thích nhất là xem hài, ghét nhất coi mấy cái phim tình cảm sướt mướt. Tao không nhận lời tỏ tình của bất cứ đứa con gái nào vì sợ mày hiểu lầm. Lúc mày quen Hải Minh, tao đã rất thất vọng. Nhưng lúc thấy mày khóc vì nó, tao càng đau lòng hơn. Mọi việc tao làm từ đó đến giờ, đều là vì quan tâm mày, đều là vì thích mày.

– …

– Nhưng mày hình như không nhận ra. Giờ tao tỏ tình rồi, cũng nói hết rồi. Mày không đồng ý thì chết với tao.

Cái gì, An Huy, thằng bạn thân lâu năm, thằng bạn vẫn hay giành giật bánh với tôi lúc nhỏ đang tỏ tình với tôi đó sao. Đây đúng là bất ngờ lớn nhất còn hơn cả việc tôi từng nói là thấy đĩa bay của người ngoài hành tinh. Tôi không biết phản ứng ra sao, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này. Quen nhau từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ tôi nghĩ, chúng tôi lại có ngày nói chuyện yêu đương với nhau.

Thế giới này phức tạp nhất là tình yêu giữa nam nữ, và còn phức tạp hơn nếu đó là người cùng bạn lớn lên, cùng bạn chơi đùa, biết tỏng mọi thứ rõ ràng về bạn.

Khoan đã, tỏ tình kiểu đe dọa gì thế. Thế chẳng khác nào bảo đồng ý thì được sống, còn từ chối thì chết à.

Cái thằng quỷ sứ này, đến lời tỏ tình cũng hâm đơ hơn người khác.

Không biết, tôi không biết đâu. Tôi cần phải suy nghĩ đã. Đi theo nó thì có thể ăn ngon, mặc đẹp, được che chở, lại có người cùng tranh luận bóng đá. Nhưng tôi sẽ phải đối mặt với đám vệ tinh có số lượng khủng khiếp vây quanh nó mỗi ngày. Tôi cần phải suy tính cho kỹ.

An Huy vẫn nhìn tôi chờ câu trả lời.

Ôi cái đôi mắt ấy, sao tự nhiên thấy nó đẹp thế chứ.

Ây không biết, không biết đâu.




Yuly