Một số bạn là Vozer hay thường đọc báo GenK, GameK chắc chắn sẽ thấy gần
đây rộ lên các câu chuyện về Creepypasta, là những câu chuyện kinh dị
và kì lạ được cộng đồng mạng phát tán từ rất lâu.. Theo phong trào mình
post bài này lấy kha khá tư liệu từ Voz và http://www.creepypasta.com/. Tuy nhiên mình cảnh báo các câu chuyện và tấm hình sau mang tính kinh dị rất cao, có thể gây ám ảnh lớn với trẻ nhỏ, các bạn nào có tinh thần tốt hãy đọc...

Các câu chuyện này chỉ được dân chúng dựng lên, không có cơ sở rõ ràng
nên các bạn chỉ nên coi nó là chuyện phiếm đọc cho vui thôi nhé Creepypasta - Những câu chuyện đáng sợ và kì dị từ cộng đồng Internet  1

1/Slender man
lender
Man là một nhân vật được dựng lên từ những tấm ảnh đó là một sinh vật
có tay dài thòng lòng gầy nhom vói khuôn mặt chỉ có cái miệng không mắt
và mũi, mặc một bộ comple màu đen đeo cà vạt (ma lịch sự). Nhiều câu
chuyện được dựng lên xung quanh nó ảo ảo thật thật.
Nạn nhân của Slender man thường là những kẻ mất trí hoặc bị ảo giác, nó
sẽ xâm vào tâm trí nạn nhân, tuy nhiên nếu là con nít thì nó lại tỏ ra
thân thiện (ông Ba Bị), người lớn thì bị nó dẫn đắt và điều khiển, họ sẽ
gặp ác mộng, sổ mũi ốm liệt. Và hấp dẫn nhất là nó sẽ dẫn người ta vào
một khu rừng gần đó, nơi mà họ sẽ bị giết
Creepypasta - Những câu chuyện đáng sợ và kì dị từ cộng đồng Internet  Slenderman
Một số người đã cho rằng mình đã thấy Slender sau đây là câu chuyện của 1 người

Càng ngày tôi càng mất ngủ, tôi thức hàng đêm, canh chừng cửa sổ với con dao trong tay, phòng khi thứ đó có thật.

Nó bắt đầu khoảng một hoặc hai tháng trước đây với bạn tôi (tôi đang sử
dụng một tên khác vì lý do an toàn), Vic. Tôi đang lên mạng xem youtube
thì Vic biểu tôi xem thử mấy cái video về Slender trên mạng. Tôi đồng ý
nhưng thực sự thì tôi không xem mà đợi chừng vài tuần sau, lúc đang chán
tôi đã lên mạng và search về nhân vật này. Nhưng tôi cũng chỉ coi đó là
một tin đọc cho vui và bỏ ngoài hết mọi chuyện.
Một hôm Vic đến nhà tôi trong tâm trạng bất thường và anh ấy cho rằng
gần đây anh hay có cảm giác bị người khác theo dõi. Tôi đã mời Vic đến
ngủ tại nhà và anh nhận lời. Tối hôm đó tôi và Vic chơi games tới tận
khuya khoảng 3h sáng chúng tôi mới đi ngủ. Sáng hôm sau tôi thức dậy
nhưng không thấy Vic, tôi nghĩ rằng Vic đã dậy và kiếm gì đó để ăn. Tuy
nhiên tôi xuống nhà tìm Vic nhưng không thấy. Tôi gọi cho Vic và nghe
thấy tiếng điện thoại phát ra từ nhà tắm. Hoá ra Vic bị đau bụng và ngủ
quên trong nhà tắm... không có gì quá bất thường xảy ra.
Hai tuần sau Vic cứ suốt ngày nói về Slender và Marble Hornets tôi nghĩ
rằng anh ấy đang dần bị ám ảnh bởi nhân vật này. Tôi quyết định đến thăm
Vic. Đến nơi thì không thấy Vic, chủ nhà nói rằng Vic đã chuyễn đến
thành phố khác sống, ông ấy còn nói rằng gần đây Vic càng trở nên hoang
tưởng, suốt ngày ở trong nhà như canh chừng cái gì đó. Tôi hỏi chủ nhà
địa chỉ mới của Vic và xin ông ấy xem qua nhà Vic. Căn nhà khá lộn xộn
và bẩn, tôi đến sau nhà và bỗng thấy một vòng tròn to thật to trên tường
cùng dấu X ghi trên đó. Lúc đó tôi nghĩ đó chỉ là trò đùa của bọn trẻ
ranh trong xóm. Tôi trả chìa khoá lại cho chủ nhà và về nhà.
Tối hôm đó là một đêm bão to. Tôi chợt thức vì nghe tiếng sấm ngoài
trời, tôi quyết định xuống bếp uống nước thì nghe những tiếng động lạ
phát ra, nghĩ rằng chắc là do con chó của mình nên tôi không kiểm tra.
Xuống đến cầu thang tôi bỗng sững người, gáy lưng tôi rợn lạnh. Tôi có
một cảm giác rất rõ ràng là ai đó đang theo dõi mình và dường như có một
thứ gì đó rất cao đứng ngay sau tôi, tôi quay ngay lại nhưng không thấy
gì cả. Tôi lặng lẽ trở về giường và ngủ.
Sáng hôm sau tôi đi tìm Vic, tôi đến địa chỉ mà chủ nhà cho tôi nhưng
Vic không có tại đó. Tôi đã để lại lời nhắn yêu cầu Vic liện lạc với tôi
sớm nhất có thể. Tôi rất lo cho Vic...............
Vê nhà, tôi chợt lạnh người khi thấy trên vỉa hè trước nhà tôi xuất hiện
một hình tròn to đùng cùng dấu X, y như cái biều tượng tại nhà Vic. Tôi
để rèm mở để bắt mấy lũ nhóc ranh nào vẽ lên vỉa hẻ nhà tôi. Tôi đang
ăn trưa với một cái sandwich thì nhận được mail từ Vic trong đó ghi "
Anh đang bị theo dõi". Tôi bất ngờ không biết liệu Vic có bị hoang tưởng
quá không. Sau khi đọc tôi đã gọi cho Vic và hỏi Vic về việc này tuy
nhiên Vic nói rằng anh không thể nói chuyện lâu, anh lập tức hỏi tôi có
điều gì kì lạ xảy ra không. Tôi cho Vic biết về cái biểu tượng trước vỉa
hè nhà mình. Anh bảo tôi hãy cẩn thận.Đêm đó tôi không thể ngủ được vì
cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi mình từ ngoài sân, có những lúc như
tôi thấy một cái bóng đen to dài ngoài đấy. Đã 4 giờ sáng tôi vẫn cầm
chắc con dao trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi phải tìm ra câu trả
lời, có lẽ Vic có thể giúp tôi...
Và nếu bạn là một trong đó đã theo tôi, dừng ngay đi. Chuyện này đã đi
quá giới hạn. Nhưng nếu bạn tiếp tục,tôi sẽ tìm thấy bạn và tôi sẽ gọi
cảnh sát vì chuyện rình rập này
Nếu có ai biết bất cứ điều gì, xin vui lòng giúp đỡ tôi.

2/ User 666 Youtube
User 666 (còn biết đến là sm666) là 1 video trên youtube post bởi nana825763
Câu chuyện thế này
Tôi làm việc cho youtube năm 2006, tôi rất bận gần đây một số người phàn
nàn vì họ bí lock account youtube. Một trong số người đó đưa tôi 1 link
đến channel của anh ấy đó là www.youtube.com/666
yêu cầu tôi kiểm tra. Tôi trở về nhà lên mạng và gõ link này và thấy
rằng account này đã bị khoá, không có gì kì lạ. Tuy nhiên khi bấm nút
Refresh liên tục thì các video trên trang đều hoá thành chữ X666. Một
lúc sau thì bỗng channel của user666 hiện ra. Channel này như của những
kẻ tâm thần, trong đó có 1 video về 4 đứa trẻ cứ cố gắng vặn đầu mình
cùng nhiều video kinh dị khác. Tôi quyết định tắt IE đi nhưng không
được, như ai đó đã hack máy tính tôi. Trên màn hình máy tôi vẫn là cái
nền channel đỏ như máu của user666 cùng những đoạn video kinh dị lặp
lại.
3/ Bức ảnh Smile.jpg
Câu
chuyện kể về một nhà văn đến nhà người phụ nữ, nhà văn này tìm cảm hứng
để viết từ câu chuyện của bà. Tuy nhiên khi đến nơi, nhà văn chỉ thấy
người đàn bà khoá mình trong nhà, khóc như gặp ác mộng. Tất cả là do 1
cái đĩa mềm trong đó có tấm ảnh smile.jpg. Tấm ảnh là nụ cười quái đản
của 1 chú chó husky cùng dấu tay vấy máu của bà chủ.
Nụ cười của chú chó gây cho người xem một tác động tâm lý lớn, nhìn lâu
sẽ thấy rợn người. Vài người cho đây là chủ ý của người chụp. Các bạn
không nên xem lâu vì nó sẽ gây ám ảnh. Bức ảnh smile.jpg có nhiều bản
khác
Link bức Ảnh nguyên bản
các bản khác
1
2
3

4/Bản nhạc Pokemon
Bài này trích nguyên từ Genk


Lavender Town Syndrome (hội chứng Lavender Town)

Red và Green là 2 phiên bản Pokemon đầu tiên được ra mắt tại Nhật Bản
vào ngày 27/2/1996, trong đó có một địa danh mang tên Lavender Town. Ít
lâu sau khi phát hành, người ta ghi nhận rất nhiều trường hợp trẻ em từ
độ tuổi 7-12 đã tự sát theo nhiều cách khác nhau, số khác đổ bệnh hoặc
nhẹ hơn cảm thấy đau đầu kinh khủng, và tất cả đều có một điểm chung đó
là đã chơi Pokemon Red hoặc Green.

Nhiều tin đồn nhanh chóng xuất hiện sau đó, cho rằng nguyên nhân là do
một địa điểm có tên Lavender Town và tất cả những vụ tự sát chỉ xảy ra
sau khi các nạn nhân đã đặt chân tới nơi này trong game. Bắt đầu nghiên
cứu theo hướng đó, người ta nhận thấy rằng bản nhạc nền của Lavender
Town mang giai điệu rất u ám và có chứa những âm thanh tần số rất cao mà
chỉ tai của trẻ em mới cảm nhận được bởi chúng chưa phát triển hết, gây
ra ảnh hưởng xấu đến đầu óc và cơ thể. Cái tên Lavender Town Syndrome
cũng từ đó mà xuất hiện và được cho là nguyên nhân gây ra 200 trường hợp
tự sát, phần lớn bằng cách treo cổ hoặc nhảy lầu.

Hiện tại, bản nhạc nền của Lavender Town có nhiều sự khác biệt giữa các
phiên bản, nhưng những vụ tự sát chỉ được ghi nhận trong đợt phát hành
đầu tiên của Pokemon. Hãng phát triển game khi đó đã phải tiến hành
chỉnh sửa bằng cách hạ tần số của những âm thanh được cho là nguyên
nhân, và từ đó chưa có trường hợp trẻ em tự sát nào xảy ra. Khác với đa
số creepypasta khác đã được chứng minh là hư cấu, Lavender Town Syndrome
hiện vẫn còn đang nằm trong vòng bí ẩn và gây tranh cãi.


Bản nhạc nguyên gốc trong Lavender Town.
https://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=JNJJ-QkZ8cM
Trong
Pokemon Red, Lavender Town được biết đến là nơi yên nghỉ dành cho các
Pokemon, vì vậy mà bản nhạc nền của nó cũng mang màu một màu sắc u ám
đặc trưng.
Ngoài ra một số người khi mở bản nhạc này bằng công cụ chỉnh sửa đã thấy
sóng âm của bài hát vẽ nên hình thù kì lạ tựa tựa như con maaaaaaaaaaa

5/ Creep về game Sonic
Câu
chuyện kể về 1 người nhận được 1 món đồ từ người bạn thân trong đó là 1
cái đĩa game Sonic cùng 1 bức thư kỳ lạ. Tóm tắt bức thư là đường như
trò chơi Sonic trong đĩa đã bị ma ám.Tuy nhiên anh chàng vẫn cài thử
game và chơi. Sau khi cài game thì cái màn hình đầu game có vẻ khá kì lạ
Creepypasta - Những câu chuyện đáng sợ và kì dị từ cộng đồng Internet  1311560123.jc-the-hyena_soniccreepy1
"Mắt Sonic bắt đầu chảy máu và nó như nhìn thẳng vào tôi. Tôi nghĩ đó
chỉ là 1 bug nhỏ của game nhưng nó cứ lặp đi lặp lại cho đến khi tôi
nhận ra trò chơi này không bình thường"
Các level của game thì xáo trộn, hết lần này đến lần khác Sonic như nhìn
tôi với con mắt đen ngòm rỉ máu. Một số gameplay kì lạ nhưng anh chàng
vẫn tiếp tục chơi như bị thôi miên cho đến khuya. Giật mình vì nghe
tiếng thì thầm sau lưng anh ta quay lại nhưng không có gì cả, sau đó
quay lại màn hình vi tính thì thấy khuôn mặt Sonic nhe răng cười cùng
đôi mắt rỉ máu. Từ đó anh ta luôn gặp ác mộng về Sonic và nhưng nhận vật
trong game cho đến khi anh ấy gửi cái đĩa đó cho 1 người bạn......

6/ Jeff the killer
Jeff
the killer là một nhân vật tâm thần, lúc nhỏ Jeff và anh trai thường bị
bắt nạt bởi 3 thằng bạn tên là Randy, Keith và Troy. Trong một bữa tiệc
Jeff lại bị 3 tên này bắt nạt, chúng đổ thuốc tẩy lên người Jeff rồi
châm lửa đốt. Jeff đã lên cơn điên và gíết chết cả 3 người. Lúc đó Jeff
dường như đã trở thành 1 tên tâm thần hoàn toàn.
Lúc tỉnh lại ở bệnh viện, khuôn mặt Jeff đã bị bỏng hoàn toàn, biến dạng
khủng khiếp đôi môi như mất hoàn toàn. Tuy nhiên Jeff lại thấy thích
thú với khuôn mặt mới này và hắn cười điên dại. Bác sỹ nghĩ đó chỉ là
tác dụng phụ của thuốc an thần.
Jeff được trở về nhà, và ngay buổi tối đầu tiên, mẹ của Jeff thấy Jeff
đang rạch khuôn mặt mình ra từ chỗ cái miệng đến hết má. Và thế là trên
khuôn mặt Jeff lúc nào cũng có nụ cười man rợ, việc này theo Jeff giúp
hắn không phải tốn công vào việc cười nữa ( giống Joker trong Batman).
Jeff còn đốt hết lông mày của mình để mọi người có thể thấy toàn bộ
khuôn mặt của mình. Mẹ của Jeff báo việc này với bố của Jeff, cho rằng
con mình đã bị điên. Sau đó Jeff đã giết cả bố và mẹ của mình rồi anh
trai.
Một thời gian sau có hàng loạt vụ giết người hầu như là trẻ con. Lũ nhóc
bị giết lúc nằm ngủ. Một đứa trẻ đã may mắn thoát được và kể lại kẻ
giết người có một nụ cười nhợt nhạt gớm ghiếc cùng đôi mắt đen tối.
trước khi giết, hắn ta chỉ nói nhỏ nhẹ với nạn nhân "Đi ngủ đi".... Đó
chính là Jeff the killer
Ảnh của Jeff ~> http://images2.wikia.nocookie.net/__...the_Killer.jpg
7/The Rake
Mùa
hè 2003 ở vùng Đông Bắc Hoa Kỳ rộ lên những tin đồn về một sinh vật kỳ
lạ. Các thông tin,hình ảnh hay câu chuyện về sinh vật này không hiểu sau
một thời gian sau đó lại bị biến mất hoàn toàn, những người viết các
topic trên mạng về sinh vật này bị mất account không rõ lý do.
Những người thấy sinh vật này sống phần lớn ở vùng nông thôn NewYork. Họ
thuật lại rằng đã thấy một sinh vật không rõ nguồn gốc, toàn thân trắng
bạch, gầy gò, bàn tay có ngón nhọn và dài như móng vuốt, nhanh nhẹn. Và
sinh vật đó được đặt tên là The Rake (cái bồ cào chắc tại cái móng
vuốt).
Creepypasta - Những câu chuyện đáng sợ và kì dị từ cộng đồng Internet  Images?q=tbn:ANd9GcQx-IKANh8vSajdV5fZzvYiBeltFb7opdz5_QVO5WH8PqArKeCtXA
Những người đã gặp The Rake đều có các chứng hoảng loạn tâm lý, sống
trong sợ hãi. Năm 2006 người ta đã tập hợp tất cả tài liệu về The Rake,
và nhận thấy rằng tất cả các câu chuyện liên quan đến The Rake đều có
nét tương đồng và xuất hiện rải rác trên thế giới. Sau đây là vài mẩu
chuyện

Bức thư của 1 người tự tử
"Tôi muốn có lại cuộc sống của mình, cuộc sống của tôi đã bị huỷ hoại và
đây là lỗi của hắn. Mỗi lần thức dậy là tôi thấy hắn.Tôi cảm thấy tiếng
thở của hắn đôi mắt của hắn, tôi mơ thấy hắn. Tôi không thể không ngủ
mà không nghĩ tới việc lúc thức dậy sẽ thấy hắn nhìn tôi. Nỗi sợ bao
trùm tôi đến nỗi tôi sợ mình sẽ phải thức dậy. Thế nên tôi sẽ không bao
giờ thức dậy nữa.Tạm biệt."

Nhật ký của Mariner (1961)
"Hắn đến tìm tôi trong lúc đang ngủ. Tôi có thể cảm thấy hắn từ cuối
chân giường. Hắn đã lấy tất cả mọi thứ. Chúng tôi phải quay lại Anh. Hắn
yêu cầu chúng tôi không bao giờ tới đây nữa."

1 câu chuyện của 1 người đã bị The Rake ám kể rằng The Rake đã đến nhà
gia đình bà ám con gái bà. Họ đã chuyễn đi đến nơi khác nhưng hắn vẫn cứ
đến bên giường con gái bà mỗi lúc nó thức dậy, cùng với những tiếng thở
khò khè lúc nhà bà đang ngủ.

Qua các câu chuyện thì có vẻ The Rake là một sinh vật na ná Slenderman.
Tuy nhiên thay vì bắt cóc nạn nhân thì The Rake sẽ doạ họ mỗi đêm lúc
đang ngủ và canh chừng trước giường cho đến khi họ thức dậy. Rake sẽ ám
theo nạn nhân cho đến chết hoặc đạt được mong muốn của hắn. Dường như
The Rake khá là nổi tiếng, có lẽ vì nhiều người bị nó ám. National
Geographic Channel cũng có 1 lần nói về The Rake (trong 1 serie về sinh
vật kỳ dị).

Còn rất nhiều Creep về các nhân vật khác như chuột Mickey mèo Tom hay
bài hát GlommySunday nhưng mình post vài cái này vì thấy nó hấp dẫn..
Các bạn có thể xem thêm tại http://creepypasta.wikia.com/wiki/Creepypasta_Wiki
Bạn nào có câu chuyện nào hay post dưới để cùng thảo luận Creepypasta - Những câu chuyện đáng sợ và kì dị từ cộng đồng Internet  4



Đóng góp của AutomicEagle
Góp ý bạn thêm câu truyện này
1/ Liếm bàn tay




Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà
thân cận. Lúc này trời đã tối, và trên bản tin thời sự nhà chức trách
đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân
cư mà cô đang sống. Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo,
từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa
đóng. " Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà", cô bèn để nó như
vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳng lên phòng
ngủ.....Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới giường , bảo
vệ cô qua đêm.....

Trong đêm đen tĩnh mịch, cô chợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng
lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống giường để
khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa
tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ của
nó rồi an tâm ngủ tiếp..... Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng
nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống giường, con chó vẫn ở đấy,
liếm bàn tay cô chủ . Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc......

Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon
giấc, cô mệt mỏi bước xuống giường, uể oải và thầm bực tức lê bước về
phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏ giọt càng trở nên rõ
ràng. Cô chậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn
lên.....

Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng
lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng
giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm

Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái
liền quay ra đằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức
tường phòng tắm :

" Con người cũng biết liếm tay đấy......"


2/ Thí nghiệm 15 ngày ko ngủ của người Nga







Cuối những năm 1940, các nghiên cứu gia người Nga thực hiện một thí
nghiệm : giữ 5 người không ngủ liên tục trong vòng 15 ngày sử dụng hỗn
hợp khí gas không mùi. Các cá nhân này được giữ trong một môi trường
khép kín, khí oxi vẫn được bơm vào liên tục, nhưng bên cạnh đó hỗn hợp
khí gas trên vẫn duy trì ở tỷ lệ thích hợp, nhằm giữ họ sống và trên hết
là : không ngủ được. Trong căn phòng rộng rãi đó, họ có tất cả những gì
họ cần: sách vở, ghế để ngồi nghỉ ( nhưng không thể dùng để nằm ), hệ
thống nước sinh hoạt và vệ sinh, và lượng lương khô cần thiết để duy trì
sự sống.
Và họ là những tù nhân chính trị, bị bắt trong chiến tranh Thế giới lần 2

5 ngày đầu tiên của thí nghiệm, các tù nhân không ngừng kêu ca, hỏi về
việc liệu họ sẽ được trở về nhà nếu tuân thủ theo người Nga hoàn thành
thí nghiệm này ? trong khi đó, những cuộc hội thoại giữa 5 người họ liên
tục được ghi lại, và hành vi của họ luôn được quan sát bởi hệ thống
camera ngầm.....Câu chuyện tán gẫn của 5 người thường là những gì họ
trải qua trong quá khứ, gia đình, vợ con, chiến tranh.....và khi chạm
mốc ngày thứ tư, câu chuyện dần mang hướng u ám, sầu thảm

Ngày thứ 5. Các cá nhân tham gia có xu hướng kể lại những gì đã làm, và
những sự kiện đã đem họ tới đây. Một số đã có dấu hiệu của bệnh hoang
tưởng. Họ ngừng tán chuyện cùng nhau, mà không ngừng thì thầm vào những
chiếc Microphone - thứ họ dùn khi yêu cầu cần thiết. Những lời thì thầm
khó nghe, trầm trầm. Hoặc họ cứ nhìn chăm chăm vào tấm kính một chiều -
nơi mà có những nhà khoa học ngày đêm dõi theo họ. Phải chăng họ nghĩ họ
sẽ vượt qua 15 ngày không ngủ ?? Và các nhà khoa học nghĩ rằng đó là do
ảnh hưởng của khí gas

Ngày thứ 9.....một người trong số họ bắt đầu gào thét man dại. Ông ta
chạy khắp phòng, gào bằng tất cả sức lực của mình trong 3 tiếng liền,
mãi cho đến khi những gì ông có thể phát ra đươc chỉ còn là những tiếng ú
ớ vô nghĩa ....." có lẽ dây thanh quản đã bị đứt ?? "các nhà quan sát
nghĩ..... Nhưng ngạc nhiên nhất là phản ứng của các cá nhân còn lại -
những đồng đội của người đàn ông kia. Họ vẫn tiếp tục thì thầm với chiếc
Mic, mãi đến khi cá thể thứ 2 bắt đầu gào thét....

Bỗng nhiên, tiếng gào thét chấm dứt...cũng như tiếng rì rầm trong Microphone cũng im bặt..

3 ngày nữa đã trôi qua, các nhà khoa học lo phát sốt, kiểm tra hàng giờ
những cái Microphone xem liệu chúng có phải bị hư không...Vì không thể
nào 5 con người trong cùng một căn phòng khép kín lại không làm phát
sinh bất cứ tiếng động nào. Họ không chết . Chỉ số hấp thụ o6xy cho thấy
5 cá nhân vẫn sống khỏe mạnh.....

Ngày thứ 7, hệ thống camera đột nhiên mất tín hiệu. Nhưng thí nghiệm vẫn
được tiếp tục , chỉ còn trông cậy qua hệ thống Microphone và ô kính một
chiều nhỏ bé và ánh sáng leo lét trong căn phòng chứa 5 người họ.....

Mãi đến ngày thứ 14, các nhà khoa học và quân đội ( giờ đã có mặt ),
thực hiện giải pháp cuối cùng: thiết lập hệ thống giao tiếp vào căn
phòng, đưa ra một số đề nghị với mong muốn nhận lại những tín hiệu sống,
dù là yếu ớt từ 5 cá nhân mà họ nghĩ đã chết, hay đã chuyển sang sống
thực vật. Một người nói :

"Chúng tôi sẽ vào để kiểm tra micrphone, tránh xa khỏi cửa và nằm úp xuống sàn nhà. Nếu hợp tác, bạn sẽ được tự do ngay lập tức"

Tuy nhiên đáp lại gợi ý cho sự tự do trên, là một câu trả lời ngắn gọn nói với một giọng điệu bình thản :

" Chúng tôi không muốn được tự do nữa...."

Tranh cãi nổ ra giữa những nhà khoa học và các tay tướng lĩnh đã đầu tư
cho thí nghiệm này. Không thể đưa ra môt ý kiến nào để giải thích, họ đã
quyết định mở cửa căn phòng vào ngày thứ 15 lúc nửa đêm.
Khí ôxi được bơm đầy vào căn phòng, khí gas thì rút dần ra ngoài. Ngay
lập tức, 3 giọng nói khẩn khoản xin họ hãy bơm lại khí gas đó vào phòng,
tha thiết như thể cả mạnh sống họ đang phụ thuộc như vậy. Dù gì đi nữa,
binh lính bắt đầu tiến vào căn phòng, họ bắt đầu gào thét man dại hơn
lúc trước. Và những gì các binh sĩ nhìn thấy dường như vượt quá sức
tưởng tượng của họ

4 cá nhân vẫn còn sống, nhưng không ai dám nói rằng, có phải thật sự là " họ còn sống ? "

Lương khô vẫn còn nguyên, cho thấy là từ ngày thứ 5 trở đi, họ không ăn
chút nào cả. Trong góc căn phòng , một đống thịt và nội tạng của một
người đó đã bịt kín nút thoát nước của phòng. Có vẻ như người này đã tự
cào cấu ngực, bụng mình liên tục đến chết. Căn phòng giờ đây ngập trong
nước quá cả bàn chân. 4 cá nhân còn sống cũng có dấu hiệu của việc tự
hành hạ mình, họ bị tróc da phần ngực và bụng , da và máu vẫn còn vương
trên đầu ngón tay gầy guộc...

" Làm sao chúng ta có thể gọi họ là những con người " các binh sĩ nói với nhau.
Những cơ thể ốm yếu, máu me loang thấm những chiếc áo. Gần như da ngực
đã bị tróc hết, lộ ra những mảng xương sườn, những mảng da bị cào tróc
lộ cả những gân máu đỏ.......Nhưng xem ra cơ quan tiêu hóa vẫn còn hoạt
động, có khả năng tiêu hóa được thức ăn, cũng như hệ hô hấp...

Họ thảo luận xem liệu có nên đưa những " con người " này ra khỏi căn
phòng , chấm dứ cuộc thí nghiệm hay không....Nhưng binh lính liền từ
chối quay lại căn phòng đó, sau gì họ đã chứng kiến. Trong căn phòng thí
nghiệm, 4 giọng nói thay phiên nhau cầu xin được tiếp tục sống trong
căn phòng, trog thứ khí gas đó....Vũ lực được áp dụng....4 cá nhân đó
phản ứng một cách điên cuồng, như thể dùng hết mọi tan lực chống lực sự
cưỡng chế. Họ dùng răng cắn và cổ, dùng tay cào khắp mặt , một người
lính thì bị giựt đứt tinh hoàn và gần như đứt một chân vì sự hung bạo
này.... Trong lúc đó, một cá thể thí nghiệm đã bị thương, chảy máu liên
tục. Viên y tá liền thực hiện cầm máu và tiêm thuốc an thần cho các cá
thể còn lại, nhưng dường như vô vọng...Dù đã bị tiêm một lượng an thần
gấp 10 lần ngưỡng người thường có thể chịu được, như " họ " vẫn kháng cự
như những con thú bị dồn đến đường cùng, chống cự điên loạn các bác sĩ
và người lính.....Họ không ngừng gào thét:

" NỮA ĐI ! CHO TÔI NỮA ĐI....."

Cuối cùng thì chỉ còn 3 người sống sót sau lần cưỡng chế, "họ" ngay lập
tức bị trói chặt và chuyển đến phòng nghiên cứu.....trong khi vẫn không
ngừng van xin được hít thở thứ khí gas đó...

Cá nhân đầu tiên được đưa lên bàn mổ, ông ta không còn dây thanh quản
nữa bởi vì nó đã bị đứt do kêu thét quá lâu. Ông ta chỉ còn có thể gật,
và lắc đầu của mình, khi một bác sĩ gợi ý cho ông ta hít lại thứ khí gas
kia, ông ta liền gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý, thậm chí cả lời yêu cầu
phẫu thuật mà không cần thuốc gây mê. Quá trình phẫu thuật diễn ra 6
giờ, quá ngưỡng chịu đựng mà một con người có thể trải qua... Một y tá,
viết lại trải nghiệm kinh hoàng của mình: ông ta luôn cười với tôi, mỗi
khi tôi liếc nhìn bắt gặp ánh mắt của ông ta, rất nhiều lần......
Khi cuộc phẫu thuật kết thúc, thay vì tiếp tục nằm im như ông ta đã làm
trong suốt 6 tiếng qua, thì lại tiếp tục chống cự. Mãi khi một người đưa
cây bút và mẩu giấy, thì điều ông ta muốn mới được làm rõ:

" MỔ XẺ TÔI NỮA ĐI"

Cá thể thứ 2 thứ, với tình trạng tương tự, cũng trải qua cuộc phẫu
thuật. Nhưng ông ta không chống cự, mà chỉ cười ngặt nghẽo liên tục, một
giọng cười của một kẻ mất trí hoàn toàn. Những giây phút mà đươc xem
như tỉnh táo của người này là khi ông ta được hít thở thứ khí gas khí
nghiệm..... Khi các nhà nghiên cứu hỏi: họ cần thứ khí này làm gì ? Chỉ
có một câu trả lời duy nhất :

"Tôi phải luôn giữ mình tỉnh giấc.... "

Không khí hoảng loạn lan ra khắp trạm, không ai biết việc gì đang xảy
ra. Và đúng lúc này, viên chỉ huy ra đội, ra lệnh nhốt tất cả 3 cá thể
thí nghiệm và các nhà nghiên cứu chuẩn bị cho một cuộc phi tang .....

Nhưng ngay trước khi ông ta kịp ra lệnh, một y sĩ đã kịp tước khẩu súng
ngắn, và bắn vào đầu ông ta ngay trước khi viên tướng này kịp bước ra
khỏi căn phòng. Và với sự sợ hãi , ông chĩa khẩu súng vào cá thể duy
nhất còn lại, cất tiếng hỏi:

"MÀY LÀ THỨ GÌ ? Tao phải biết... !!! "

Cá thể thứ 3 cười mỉm và trả lời:

" Các người quên bọn ta dễ dàng thế ư ?? Bọn ta cũng chính là các người,
là sự điên cuồng luôn lẩn khuất, cầu xin sự giải thoát từng giây từ tận
cùng tâm trí thú vật của các người ...."

" Bọn ta là thứ mà các ngươi luôn tìm cách trốn tránh trong mỗi giấc
ngủ, là thứ mà các người làm cố dịu êm mỗi khi muốn tìm về sự bình yên
của màn êm, thứ mà không bao giờ có "

Viên y sĩ sững người, và một lúc sau nổ súng giết chết cá thể nghiên cứu.....với một phát vào giữa ngực

Những lời cuối cùng trước khi cá thể trút hơi thở cuối cùng :

" Gần....tự do....rồi "


3/ Quá khứ ám ảnh - My haunting past







Tôi luôn có vấn đề khó ngủ về đêm. Những tiếng ồn đã làm phiền cả đời
tôi. Tôi nhận ra rằng mình có thể nghe được những âm thanh nhạy cảm,
nghe được mọi âm thanh nền. Họ chẳng thể làm gì được; chỉ những lời
khuyên rõ ràng về các kĩ năng để giải quyết vấn đề. Nhưng mà tôi thì
chưa bao giờ thử những cách đó. Đeo tai nghe, nghe nhạc vào mỗi tối như
là trị liệu. chẳng cái nào hiệu quả hết. Mặt khác nó còn làm mọi thứ tệ
hơn. Làm cho cô ấy càng ngày càng tuyệt vọng.

Tôi nghe được tiếng cô ấy rõ nhất vào ban đêm. Không ai khác có thể nghe
được. Nhưng tại sao cô ấy chỉ nói với mình tôi? Lúc nào cũng có một cảm
giác như có một xác chết đang nằm đó mỗi tối trong sự im lặng chết
người, khi mà cô ấy đến, và khi tôi nghe được tiếng cô ấy lần nữa. Cô ấy
thường đợi cho đến khi tôi ngủ thiếp đi, rồi tôi lại giật mình tỉnh dậy
bởi các giác quan của mình và sợ hãi vì âm thanh của cô ấy.

Hầu như lần nào bắt đầu cũng là tiếng khóc thin thít. Cô ấy nói với tôi
rằng “ Con muốn kết thúc. “ và tôi biết cô ấy càng ngày càng làm tôi có
thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo qua đôi tai mình. Tôi có thể cảm nhận
cô ấy nằm cạnh tôi ngay phía tối của chiếc giường và nhìn chằm chằm vào
tôi, đôi lúc cô ấy thì thầm vào tai tôi mấy câu như là “ là con đây mà
“. Cô ấy đang chơi đùa với tôi, giống như một con mèo làm với một con
côn trùng nhỏ bé trước khi giết nó. Chỉ khác là tôi chưa bao giờ nhìn
thấy cô ấy, nhưng mà dần cảm giác như cô ta trở nên thật hơn.

Bác sĩ bảo rằng tôi đã trải qua triệu chứng tâm thần phân liệt. tôi đã
dùng thuốc trong một thời gian dài nhưng mà vẫn không hiệu quả. Nó chỉ
làm tôi cảm thấy vô dụng hơn. Thật là khó khăn cho một cô gái trẻ như
tôi để mà đối mặt với chuyện này. Ít ra thì hiện tại tôi cũng có thể
chấp nhận rằng cô ta không có thật. Chẳng qua chỉ là trong đầu tôi nên
không việc gì phải sợ hãi. Cho đến tối hôm qua…

Tối qua sự hiện diện của cô ấy thật hơn bao giờ khác. Tôi có thể nghe cô
ấy thì thầm, cảm thấy luồng khí bên cổ và thậm chí là ngửi được hơi thở
của cô ấy, nó quá thật đi. Tôi rất sợ hãi và lập tức chạy khỏi cái bóng
tối của căn nhà và vào phòng ngủ của mẹ tôi vì tôi biết ở cạnh bà tôi
sẽ cảm thấy an tâm. Giờ tôi đã lớn, tôi biết rằng bà luôn hy vọng rằng
tôi có thể vượt qua cái giai đoạn này, mặc dù tôi chỉ ngừng sợ hãi khi
mà nó chỉ làm mẹ buồn hơn, và tôi không muốn bà phải thất vọng về tôi
lần nào nữa. Mẹ là tất cả những gì tôi có. Nếu tôi có lựa chọn thì tôi
sẽ ở cạnh bà mỗi tối.

Tôi biết rằng mẹ đã bị tôi đánh thức, chắc là bà còn buồn hơn tôi vì bà
tưởng rằng thuốc men và trị liệu sẽ giúp được đứa con gái của mình.
Nhưng mà vô ích; Tôi đã nói dối lần này để làm bà vui hơn và để bà được
ngủ trong yên bình. Tôi cuộn người lại và bắt đầu khóc thầm. Mẹ tôi nhìn
thấy âm thanh khó chịu mà tôi đang làm, và bắt đầu trằn trọc dưới tấm
mềnh và tôi thì thầm vào tai mẹ… “ là con đây mà, “ bà lập tức ngồi dậy,
nhìn rất căng thẳng. trong bóng tối tôi thấy bà với tới chiếc điện
thoại và bắt đầu gọi. Tôi thấy tên hiển thị trên màn hình là bác sĩ.

“ Âm thanh mà tôi từng nghe, “ bà nói. “ Nó đã trở lại…”


4/ Cánh cổng linh hồn





Vào năm 1983, một nhóm các nhà khoa học danh giá cùng nhau thực hiện một
thí nghiệm về thần kinh con người. Họ đặt ra giải thuyết rằng : nếu cơ
thể con người không còn cách nào tiếp xúc hay cảm nhận được kích thích
từ môi trường bên ngoài, thì họ sẽ dần tiếp nhận được sự hiện hữu của "
Đấng tối cao ". 5 giác quan của chúng ta làm lu mờ cảm nhận về sự vĩnh
hằng, và một khi không còn chúng nữa, chúng ta sẽ có thể liên lạc với "
Chúa " bằng ý nghĩ. Một ngày nọ, một người đàn ông cao tuổi , nhận mình "
không còn lý do gì để sống " đã đến với thí nghiệm, trở thành cá thể
duy nhất tham gia....

Để loại bỏ hoàn toàn các giác quan của người đàn ông, một cuộc phẫu
thuật não và thần kinh công phu được tiến hành, cắt đứt khả năng tiếp
nhận thông tin từ 5 giác quan với não. Ông vẫn có thể ăn uống, cử động
tay chân, nhưng lưỡi sẽ không còn vị giác, mắt không còn thấy được, tai
không thể nghe, mũi không thể ngưởi, thần kinh xúc giác không còn hoạt
động. Giờ đây, người đàn ông sẽ sống đơn độc trong bóng tối của linh hồn
mình, với những suy nghĩ cô đơn. Ông tự do một mình trong căn phòng kín
.Tuy nhiên, ông vẫn có thể nói, và qua đó các nhà khoa học có thể biết
ông đang cảm nhận gì....

Sau 4 ngày thí nghiệm thí nghiệm, ông ta bắt đầu nói rằng nghe thấy
những giọng nói , lời thì thầm vang vọng từ đâu đó. Cho rằng đó là dấu
hiệu hoang tưởng, các nhà khoa học chẳng quan tâm gì đến lời người đàn
ông nói...

2 ngày nữa trôi qua, ông ta nức nở, nói rằng ông nghe được giọng nói của
người vợ đã chết từ lâu, và quan trọng hơn, ông ta có thể giao tiếp với
bà. Các tay nghiên cứu bắt đầu cảm thấy có hứng thú, nhưng vẫn không
tin vào câu chuyện này....mãi đến khi ông bắt đầu kể tên người thân đã
chết của từng tay nghiên cứu một. Ông ta lặp lại từng câu chuyện gia
đình thầm kín, những bí mật mà ngoài bản thân các người ấy, không ai
biết.....Điều này là một số đáng kể nhà khoa học rút lui khỏi thí
nghiệm.

Sau một tuần giao tiếp với các giọng nói từ người đã chết, người đàn ông
đã tỏ rõ dấu hiệu suy sụp. Mỗi khi ông tỉnh táo, thì tâm trí ông như bị
dội bom bởi hàng trăm giọng thì thầm , thứ không bao giờ cho ông được
yên. Tuyệt vọng, người đàn ông ném mình vào tường , mong muốn cảm nhận
được một chút gì đó của thế giới bên ngoài. Ông van xin được tiêm thuốc
an thần, cách duy nhất mà ông có thể trốn tránh được các giọng nói là
được ngủ....Cách này chỉ hiệu quả được 3 ngày, cho đến khi những cơn ác
mộng tìm đến..

Một ngày sau đó, người đàn ôn bắt đầu dùng tay cào móc cặp mắt của mình
như muốn móc nó ra ( vẫn còn đấy nhưng vô dụng ). Ông nói rằng các giọng
nói giờ đang trở nên hung hãn, luôn luôn đe dọa về địa ngục và sự chết
của toàn thể loài người, kêu gào và chạy khắp phòng la hét man dại:

" KHÔNG CÓ THIÊN ĐÀNG, KHÔNG CÒN SỰ CỨU RỖI ! "

Thân thể giờ đã tàn tạ, ông ta mong muốn được chết đi .....Nhưng những
tay nghiên cứu còn trụ lại từ chối, vì họ tin rằng : ông sắp đến gần
ngưỡng của " Chúa "

Đến một ngày kia, như đã đến giới hạn, ông không còn khả năng nói lên
một câu nào trọn vẹn nữa. " Nếu không ai giúp tôi chết , tôi sẽ tự làm.
". Ông ta bắt đầu cắn rứt thịt chính mình, bất cứ đau mà miệng có thể
với tới. Không chút do dự hay nao núng, bởi vì ông có thể cảm giác sự
đau đớn nữa.....Các nhà nghiên cứu phải can thiệp, trói chặt ông ta lại
rồi lôi ra khỏi căn phòng, ngăn không cho ông ấy chết.

Sau một vài tiếng, ông ta không còn chống cự nữa. Ông nằm ngửa, hướng
đôi mắt mù lòa vẻ như nhìn đăm đăm lên trần của căn phòng, nhìn một cách
vô thần trong khi nước mắt từ từ chảy dàn dụa trên khuôn mặt. Hai ngày
liên tục, mọi người phải truyền nước cho ông vì ông không ngừng
khóc......

Và đến một ngày , ông chậm rãi quay đầu mình về một phía của chiếc giường, thì thầm những lời yếu ớt :

" Tôi đã nói chuyện với " Chúa ", và Ngài đã bỏ rơi chúng ta rồi "

Sau đó ông lão trút hơi thở cuối cùng. Nguyên nhân chết không cụ thể.


5/ Đôi mắt
Trên youtube khoảng tháng 4 năm 2008 có clip mang
tên Mereana Mordegard Glesgorv, dài 28s rất kỳ lạ. Có thể bạn sẽ không
tìm thấy nó ngay lần search đầu tiên, nếu tìm ra thì chỉ là một clip
ngắn có hình một người đàn ông đứng trước phông nền đỏ, nhìn chằm chằm
rồi mờ dần ,trên môi nở một nụ cười mỉm...
Tuy nhiên nó chỉ là một phần của một đoạn clip dc up lên sau đó gần 1 tháng
Đoạn clip được cho là " phim gốc " đó dài 2 phút , và đã bị xóa ngày sau
có báo cáo 153 người sau khi xem đoạn clip trên tự móc 1 mắt chính mình
và gửi bưu điện đến văn phòng Youtube tại San Bruno , California. Một
số khác thì tự sát theo nhiều cách khác nhau. Cơ quan điều tra không
hiểu làm thế nào một người có thể gửi bưu điện con mắt của chính mình
sau khi tự tay móc nó ra., và những dòng ký tự họ tự rạch trên trán mình
thì đến nay cũng chưa giải mã được.
Để dập tắt sự nghi ngờ, Youtube đã upload 20 giây đầu của đoạn clip, như
cảnh báo mọi người không nên đi tìm bản gốc cũng như upload lại nó.
Đoạn clip full cũng chỉ được xem qua bởi một nhân viên của Youtube, và
nhân viên bắt đầu la hét cuồng loạn chỉ sau gần một phút xem. Người này
ngay lập tức được tiêm thuốc an thần và không thể nhớ gì về nội dung
đoạn clip sau khi tỉnh dậy. Tuy nhiên, theo lời những người đã xông vào
phòng để giúp nhân viên trên, thì họ nói là nghe thấy âm thanh rít cao
như tiếng máy khoan . Không ai trong số đó dám nhìn vào màn hình lúc ấy
Người upload đoạn clip không bao giờ được tìm thấy, địa chỉ IP cũng
không tồn tại. Nhưng xác định được danh tính người đàn ông trong clip.
Ông ta tên Byron Cortez, sống tại U.S Virgin Island
Một số nguồn nghi ngờ rằng clip đó chỉ là trò dàn dựng ( Internet hoax
), nhưng một số cho rằng nó có thật, và Youtube đã cố tình chỉnh sửa nửa
sau của clip ( 1.02 - hết ) để che đậy nội dung thật. Ai đúng ai sai
thì hiện nay vẫn chưa giải đáp được, nhưng sự thật là cái clip ấy vẫn
đang trôi nổi ngoài kia, trên mạng Internet.