[Oneshot] [Chanbaek] Gương [PG – 15]

Disclamer: nhân vật không thuộc về bigpig! Fic được tạo nên bởi lòng đam mê và phi lợi nhuận

Author: bigpig

Summary: đôi khi, gương phản chiếu bản thân, dưới một góc độ khác

Rating: PG – 15

Characters: Chanbeak / ChanHyun / Baekyeol

Category: fantasy, romance

Status: oneshot

Note:

Vấp phải thứ ta vô cùng sợ hãi, và nó ra đời, cũng như cách ta tạo tấm
gương nhìn lại chính mình. Cố gắng không vấy bẩn chính em trai mình.

Don’t take out without permission

Thanks for reading


~o0o~

Chiều tàn, ánh nắng hiu hắt trải dài khắp con đường ngập lá

- Hey, cậu em đẹp trai!

Phía sau lưng cậu là một đám con trai ngồi vắt vẻo trên vài chiếc motor
phân khối lớn, bộ dạng cợt nhả cùng khói thuốc nồng nặc khiến cậu khó
chịu. Chỉ là một đám cậu ấm rỗi việc và ăn bám vào bố mẹ.

- Lơ à?

Một tên trong đám nhảy xuống, chặn trước mặt. Mùi rượu nặng và nước hoa
con gái báo hiệu cho cậu biết lũ điên này đã cắm ở bar thâu đêm suốt
sáng cùng gái, và, điên kèm theo rượu chính là nguy hiểm.

- Cút – cậu quắc mắt, tiếng nói dù nhỏ nhưng lời cảnh báo lại tỉ lệ nghịch với nó.

- Cút? Cút hả? haha, bọn mày, nó đuổi tao này – hắn nói sẵng, đãm con trai kia cười rộ lên mỉa mai

Cậu toan đi tiếp, hắn ta lại cản đường cậu bằng cách nắm lấy vai

- Mày định đi đâu khi chúng ta còn chưa nói chuyện xong? Tụi tao…

Nắm lấy bàn tay đang bóp chặt bả vai bên trái, cậu gạt chân, quay người
vật hắn đo ván. Một đòn Akido hoàn hảo từ cậu trai nhỏ bé.

- Lũ khốn nạn tụi mày, tao nói rồi, tao không tiếp tục nữa! đứa nào còn
thích làm phiền tao thì… - cậu đạp lên người hắn – liệu mà xem lấy thằng
này

Tiếng lá vàng xào xạc bị lấn át bởi âm thanh phát ra từ những chiếc
motor đắt tiền cáu cạnh, một thằng trong đám vác hắn lên vai, liếc cậu
từ đầu tới chân khinh bỉ.

- Mày nghĩ ba năm qua không chung hội với tụi tao thì mày trở nên sạch
sẽ à? thằng như mày, bỏ bạn theo trai, tao khinh. Quá khứ của mày, vĩnh
viễn là nhơ, mày nhớ chưa? Dơ bẩn! hahaha! Thằng đó mà biết, trước sau
gì mày cũng đứt, lúc đó đừng có quay về mà lạy lục tụi này!

Đám điên loạn gào rú khắp con đường tĩnh mịch, như màn dạo đâu cho một đêm thác loạn.

Cậu đứng đó, chờ lũ quái thú ấy đi hết. Yên rồi, chỉ còn tiếng lá vàng của cậu thôi! Đám chó má, có ngày cậu sẽ xử từng đứa!

- Hyunnie! Sao không chờ anh tới đón?

Còi xe và giọng nói khàn khàn có thành tro cậu cũng không quên. Anh tới, mang cái tĩnh của cậu tới.

- Yeollie? Em muốn hít thở một chút… - cậu quay người, nở nụ cười rạng rỡ

Anh là bầu trời yên bình của cậu. Mãi mãi.

.
.
.

Đêm sang, trăng sáng rọi vào căn phòng tối.

Cậu uể oải ngáp ngủ, nhấc tay anh ra khỏi người mình, định bụng đi tìm một chút nước cho cái cổ họng khô rát.

Cửa sổ phòng chợt bung, gió rít qua khe cửa tạo nên thứ âm thanh ma
quái. Cậu băng qua hành lang, cảm giác lành lạnh phủ lên từng đốt xương
sống. Hô hấp gấp gáp, mồ hôi trên trán bắt đầu rịn ra

“Không được sợ… mày đã sống ở đây ba năm rồi!”

Baekhyun đột nhiên ngừng bước, ánh sáng trắng lóe lên bên cạnh khiên cậu
chột dạ. Lạy chúa, cậu còn nghe được tiếng “thình thịch” của trái tim
mình.

- Đã lâu không gặp… Bacon! – vang vọng là giọng nói y hệt cậu, và cậu –
không – hề - mở - miệng. Cái tên Bacon, từ rất lâu rồi đã không còn ai
gọi cậu.

Người cậu tái đi khi nghe tiếng gọi, sắc mặt trắng bệch cắt không còn
giọt máu, mồ hôi túa ra. Cậu run run đánh mắt sang phía bên cạnh

- Bacon…

Ngay lập tức cậu lấy hai tay che miệng hòng chặn lại tiếng hét thảng thốt phát ra từ cổ họng mình.

Phía bên phải cậu, một chiếc gương lớn với khung bằng sắt sơn màu vàng
đồng với những họa tiết trang trí cầu kì – thiên thần và ác quỷ. Điều
đáng sợ nhất, hình ảnh bên trong không phải là cậu.

Không, là cậu, nhưng là cậu của ba năm về trước.

Là một Baekhyun khác bây giờ. Hoàn toàn.

- Bacon – Baekhyun trong gương mở lời

- Im đi, tôi không phải Bacon, tôi là Baekhyun, Byun Baekhyun! – cậu bịt chặt hai tai mình lại, Bacon, cậu ghét cái tên ấy!

Người trong gương kéo nụ cười nửa miệng, như cái cách tên lúc chiều cười cậu.

- Cậu đừng có quên tôi đi chứ! Cậu làm tôi đau lòng đấy!

- Câm miệng lại – cậu ngồi thụp xuống dưới đất, hình ảnh ba năm trước tái hiện như thước phim quay chậm trong đầu cậu

“Baekhyun quá khứ” thỏa thê nhìn ngắm chính bản thân mình đang chôn mình
trong sợ hãi – kí ức về một thời bồng bột. Xem kìa, có phải Baekhyun
thật đang chảy nước mắt không? có phải Baekhyun thật đang bặm chặt môi
không?

- Cậu bé, a, tôi quên, cậu lớn hơn tôi những ba tuổi – “Baekhyun” mỉa mai cậu – nhốt tôi trong đây ba năm, cậu vui chứ?

- Đừng nói nữa… - giọng cậu đặc lại

- Cậu sợ người con trai tên Chanyeol ngủ trên tầng nghe thấy à? Cậu từ
bao giờ lại yếu đuối, nhu nhược vì một thằng con trai như thế? Thậm chí,
còn để nó “nằm trên” nữa… ahahaa

“Baekhyun” cười man dại, nó muốn chọc cho cậu bé ôm mình dưới sàn nhà
lạnh ngắt kia phải điên loạn, để rồi… à, ban một chút ơn lành! Thế, có
đúng là người nhân đạo?

Cậu ôm mình, vùi mặt vào đầu gối. Mọi thứ đảo lộn, điên rồi! cậu biết có
ngày cái kim trong bọc sẽ lòi ra, nhưng… cậu muốn chạy trốn, trốn khỏi
“Baekhyun” cuồng loạn, trốn khỏi kí ức đen tối mà cậu chẳng thể nhấc nổi
chân mình, cả cơ thể căng cứng và tê liệt, cậu bất đắc dĩ ngồi đó, và
khóc – điều mà trước nay cậu cho là ngu ngốc.

- Ngước mặt lên, nhìn tôi! – “Baekhyun” ra lệnh

Cậu từ từ ngẩng đầu lên. Trước mặt cậu chính là chàng trai tầm 18 tuổi
với làn da trắng, chiếc mũi thon và đôi mắt kẻ đen sì, một phong cách
hầm hố với quần Jaen rách, áo da nạm đinh và boot đen, tay chơi thứ
thiệt với chiếc motor phân khối lớn, điện thoại đắt tiền và vài “chân
dài” vây quanh. Hình ảnh này, chính là Baekhyun của ba năm trước.

Cậu của ba năm trước là một đứa ăn chơi phá phách, hay chính xác là “phá
gia chi tử”, một đứa sống ngày cũng như đêm, ngập tràn trong rượu nặng
và khói thuốc, một đứa bất cần đời, coi gia đình là nhà trọ.

Đó, là trước khi cậu gặp anh.

Anh tới, mang cho cậu thứ cảm giác kì lạ, cảm giác của ánh sáng ấm áp –
tình yêu. Cậu chấp nhận tất cả mọi thứ để đến với anh, đến với bầu trời
đầy nắng yên bình. Kết hôn khi mới 19 tuổi, nhưng cậu không hề hối hận
với những gì mình đã làm cùng anh. Và quá khứ hoen ố của cậu, anh không
bao giờ biết tới.

Cậu sợ hãi nhìn những thước phim thác loạn của mình, của chính mình một thời bồng bột.

- Ba năm không rượu, không thuốc, không xe, không gái, thế mà cậu vẫn
sống được tới ngày hôm nay, tôi có nên khen cậu không? – “Baekhyun”
nhếch mép.

Cậu hối hận, chưa bao giờ hối hận như bây giờ. Nếu anh biết, anh có kinh tởm cậu không? anh có hắt hủi cậu không?

- Không phải cậu từng nói “đi tới đâu cũng có con nhận làm cha” sao? Cái
biểu hiện bây giờ là gì thế? Ăn năn? Ân hận? tự trách bản thân?

- Không… Chanyeol không được biết… không… - cậu ôm lấy đầu mình, lắc nguầy nguậy.

- Không? không ăn năn à? vậy mà tôi cứ tưởng… - “Baekhyun” bồi thêm, cứa từng vết vào nỗi sợ hãi của cậu

- Tôi xin cậu, tuyệt đối… Chanyeol tuyệt đối…

Chỉ cần là Chanyeol, cậu sẽ có đủ dũng khí, nhất là bây giờ. Cậu bò đến bên chiếc gương, lắc từng hồi, cầu xin “Baekhyun”

- Có gan làm, có gan chịu!

- Không… không được… - giọng cậu đặc quánh, khản đi.

Trong đầu cậu mông lung hình ảnh Chanyeol ngoảnh mặt đi, từ bỏ đứa con
trai nhơ nhuốc như cậu. Cậu kinh hãi nghĩ đến lá đơn li dị cùng chiếc
nhẫn cưới bị lẳng vào một xó nào đó.

“Baekhyun” liệu rằng, mình trừng phạt cậu ta đã đủ chưa? Cái bộ dạng ủy
khuất này là lần đầu tiên, có lẽ ba năm qua, Chanyeol đã thuần chủng chú
mèo hoang với bộ vuốt sắc nhọn thành con mèo cảnh mau nước mắt.

- Ba năm, cậu nghĩ Chanyeol dễ dàng vứt bỏ cậu? Bacon à Bacon… tsk tsk
tsk – “Baekhyun” tặc lưỡi – nói đi, chính miệng cậu nói với anh ta đi

Cậu vẫn lắc đầu, kiên trì ôm lấy tấm gương, nước mắt chảy hai hàng ướt hết ngực áo.

- Nói đi… - “Baekhyun” cúi xuống, tưởng chừng như sắp bước ra khỏi gương, thì thầm vào tai cậu – hay… để tôi nói giúp?

- Không, không… đừng làm thế - cậu hoảng hốt đến tột độ, liên tục dộng vào chiếc gương.

- Cậu bé, chọn đi… aha, chọn đi – “Baekhyun” ngửa cổ, cười vang, nó đang ban ơn cho cậu

- … - cậu lặng người đi, không nói được thêm bất cứ điều gì, kể cả van xin.

- Tôi giúp cậu nhé! – sau lưng “Baekhyun” mọc đôi cánh đen, nó chuẩn bị bay ra khỏi gương.

- Tôi nói, tôi nói là được chứ gì? Từ giờ hãy tránh xa tôi ra, kể cả lũ
đó nữa, tránh xa tôi ra – cậu gào lên phẫn uất, tiếng gào của con người
bị dồn đến đường cùng.

Cậu chùi sạch nước mắt, tiến về căn phòng của hai người. Tự cậu sẽ nói
hết mọi thứ, mặc cho anh có đối xử với cậu như thế nào đi chăng nữa.

- Cậu bé Baekhyun của tôi, làm tốt lắm! – giọng nói nhỏ đều đều, khác hẳn ban nãy, nó sắp giải thoát bản thân mình

Mỉm cười – nụ cười hiền hậu như ánh nắng ban mai, nó búng tay, chiếc gương cùng nó tan vào màn đêm, tựa hồ chưa từng xuất hiện.

.
.
.

- Chanyeol… Yeollie…

Anh thức giấc, liếc xuống con người nhỏ bé cựa quậy trong lòng mình, mê
sảng. Vỗ vỗ lên tấm lưng mướt mồ hôi, hôn lên mái tóc bết vào hai bên
thái dương, anh nhẹ nhàng gọi cậu dậy. Baekhyun sốt, cậu cần phải uống
thuốc. Đêm hôm qua, cậu nói mớ rất nhiều, khóc vô thức rất nhiều. Rồi
cậu đánh thức anh dậy, kể lại toàn bộ quá khứ trước lúc lấy anh. Anh
không quan trọng việc trước đây cậu ra sao, sống như thế nào, anh chỉ
cần một Byun Baekhyun nhỏ bé cần anh che chở, ấp ủ và yêu thương. Như
vậy thôi

- Bảo bối, dậy uống thuốc, mau lên. – anh cưng nựng ôm cậu ngồi ngả vào lòng mình.

- Yeol… - cậu khó khăn mở miệng.

- Anh đây – Chanyeol xiết chặt vòng tay mình

Cậu xoay người, vuốt lên khuôn mặt anh. Nức nở.

- Em… em tưởng… anh không còn nhìn em nữa… - nước mắt cậu lại rơi, thấm đẫm ngực áo anh.

- Đồ ngốc này, anh sẽ không bao giờ buông tay em – anh thả rơi đôi môi mình lên trán cậu.

Bên khung cửa sổ, bóng hình nhỏ nhắn với đôi cánh đen lướt qua.


The end