C5ZONE
CHÀO MỪNG BẠN ĐÃ GHÉ THĂM DIỄN ĐÀN C5Zone


Bạn nên đăng nhập hoặc đăng ký thì mới xem được những nội dung chính của DIỄN ĐÀN. Việc đăng nhập hoặc đăng ký làm thành viên không tốn phí gì đâu. bạn yên tâm.
Bạn cũng có thể cứ làm khách vẫn xem được một phần nội dung của Diễn đàn, nhưng bị nhiều hạn chế hạn chế ở các chuyên mục như: không xem được ảnh, không nhìn thấy link ...

< /form>< /div>< /div>
C5ZONE
CHÀO MỪNG BẠN ĐÃ GHÉ THĂM DIỄN ĐÀN C5Zone


Bạn nên đăng nhập hoặc đăng ký thì mới xem được những nội dung chính của DIỄN ĐÀN. Việc đăng nhập hoặc đăng ký làm thành viên không tốn phí gì đâu. bạn yên tâm.
Bạn cũng có thể cứ làm khách vẫn xem được một phần nội dung của Diễn đàn, nhưng bị nhiều hạn chế hạn chế ở các chuyên mục như: không xem được ảnh, không nhìn thấy link ...

< /form>< /div>< /div>
C5ZONE
Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

C5ZONELog in

We Share


{Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng

power_settings_newLogin to reply

description{Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng - Page 7 EmptyRe: {Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng

more_horiz
Chương 10: Bức tượng Phật thần bí

4

Bấm vào đây để xem nội dung.
Đạm Đài Minh Nguyệt nói, quân vương nghe lời quần thần nịnh nọt, nói rằng thứ trồi lên từ dưới sông Hoàng Hà không phải là cương thi mà là thần tiên trong lốt thân xác phàm trần, tu luyện nghìn năm đã đắc đạo trường sinh bất lão, đạo giáo đều chú trọng việc sau khi chết hóa thành lông hồng bay về trời, thân xác phàm trần càng đáng quý. Những cương thi này chắc do bị chôn vùi dưới đất nhưng không chết, đã ăn thịt Tê dưới mắt sông Hoàng Hà, Tê chính là một rồng già sống dưới sông Hoàng Hà, sau khi chết thì trên thi thể mọc lên những cây nấm linh chi bằng thịt, ăn thứ đó có thể trường sinh bất lão, chính vì vậy những người bị chôn dưới lòng đất mới có thể sống sót tới ngày nay, chỉ có điều họ bị những oan hồn đeo bám. Quân vương là hiện thân của thánh minh thiên tử, nên cần độ hóa cho những cô hồn dã quỷ đó. Vậy nên quân vương mới tắm rửa sạch sẽ, thắp hương khấn vái trời đất, chọn ngày lành phái hai người đạo sỹ tới bờ sông tìm thần tiên để xin phép thường sinh bất lão. Cũng có người không tin thân xác phàm trần có thể thành thánh, nhưng cho rằng nơi đây có kỳ chân dị bảo, thành trì quý giá nên mới bị chôn vùi toàn diện như vậy, đồ vật trong thành hẳn chưa có ai động tới, một con lạc đà chết đói còn được khối thịt huống hồ là cả thành trì, có người tới để kiếm của phát tài, có người tới để tìm thuật giúp thân xác phàm trần có thể thành thánh nhân, nên bỗng chốc đâu đâu cũng bàn luận vấn đề này nhưng không ai dám đi tìm hiểu sự tình, sau cùng họ chọn một giải pháp trung gian, đầu tiên tới bên bờ sông tạc một bức tượng nghìn tay nghìn mắt khổng lồ, tạm thời bịt kín miệng hố, nhưng để lại một con đường hầm, mỗi năm đều mời cao tăng tới độ hóa những ác quỷ đó. Nhưng chưa đợi quân vương chọn người đi tìm phép tiên thì quân lính nhà Kim đã đánh tới tiêu diệt Bắc Tống, sau đó Hoàng Hà đổi dòng, lũ lụt kéo theo lượng phù sa bùn đất lớn đã nhấn chìm cả ngôi chùa, cùng với sự thay đổi triều đại, nơi đây dần bị con người lãng quên.

Đạm Đài Minh Nguyệt còn kể với Dương Phương, ông chủ Triệu nói dã tâm của Đồ Hắc Hổ rất lớn, phần là hắn muốn đào thành cổ dưới phủ Khai Phong, một phần hắn muốn tìm thần vật đã khiến cho người xưa có thể trường sinh bất tử. Ông chủ Triệu tuy biết chuyện này nhưng ông không mấy tin vào những truyền thuyết ma quỷ, chỉ muốn lấy những tượng phật và báu vật của chùa lên tránh rơi vào tay quân phiệt. Trong lúc đường cùng mới vô tình phát hiện ra đúng là có đường hầm ngầm phía dưới bức tượng Phật khổng lồ. Điều này cho thấy đường hầm này thông ra mắt sông, còn có yêu quái hay không thì không ai có thể phán đoán được.

Dương Phương hiểu được ngọn ngành sự việc, trong lòng nghĩ: “Tình thế này đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cổ nhân bị chôn vùi trong bùn đất mà không chết sao? Mắt sông Hoàng Hà có yêu quái gì?” vừa nghĩ tới đó thì phía sau lưng vọng tới tiếng mìn nổ, phía xa lốm đốm ánh lên những tia lửa, Đồ Hắc Hổ đã cho nổ tung bệ đá, đội quân của hắn lập tức xông xuống phía dưới.

Đồ Hắc Hổ tuy trong quân đội nhưng thường ngày vốn hay mê tín, bí mật dời mộ tổ về chôn ở Lôi Công Lĩnh, cho rằng đã giấu được trời đất, không ngờ lại bị đổ đấu, tức đến thổ huyết, may đã tìm ra đường hầm thông xuống thành trì dưới đất, hắn ta nghe nói bên dưới có thần vật, huống hồ mấy tên đào trộm mộ tổ nhà hắn cũng trốn xuống đó, không băm vằm được bọn nó thì khó mà làm tan được nỗi hận trong lòng. Trước đó, hắn sai Biên Hải Long làm thuyết khách là để bắt sống moi tin đứa đã đào trộm mộ, còn truyền thuyết tượng phật dùng để trấn áp yêu quái rồi bên dưới có đường hầm ngầm thì hắn rõ như lòng bàn tay. Giờ hắn đã cho nổ tung cửa hầm, đích thân dẫn quân xông xuống, hơn bốn trăm quân lính đi theo đều là những tay tinh nhuệ, chỉ cần đánh hơi thấy nơi nào có tiền có khói bếp thì thậm chí không cần mạng sống để liều mình, tên nào cũng có một khẩu súng ngắn, một khẩu súng trường, sau lưng còn một thanh đao, thắp mấy trăm bó đuốc, xếp hàng đi vào đường hầm. Đồ Hắc Hổ tay cầm súng, đi giữa chỉ huy, vừa đi vừa giơ súng lên hạ lệnh: “Các quân sỹ nghe đây, hãy theo ta đi lấy báu vật, ai đi sẽ được thăng quan trọng thưởng, ai dám quay ra thì ta sẽ cho ăn đạn ngay lập tức, bọn trộm thoát vào đường hầm gồm bốn tên, giờ đã chết một tên, còn lại ba tên, nếu bắt được một tên còn sống thì ta sẽ thưởng hai mươi thỏi bạc, chết thì thưởng mười thỏi.” Quân sỹ đồng thanh trả lời, ỷ vào thế đông lực mạnh không coi ai ra gì, đều muốn bắt sống để lĩnh thưởng, mấy hàng lính đi đầu thu súng lại, rút đao ra, cầm đuốc tiến lên phía trước.

Dương Phương nhìn thấy thế lực quân phiệt hết sức hung hãn đang đuổi theo rất gấp, vội tắt đèn pin, may mà Dương Phương có đôi mắt tinh tường, đi trong bóng tối vẫn nhìn thấy rõ ràng, anh nói Đạm Đài Minh Nguyệt và Nhị Bảo theo sát phía sau, súng đeo cả sau lưng, nắm lấy tay nhau đi trong bóng tối. Trong đường hầm rộng rãi bằng phẳng, tuy khoảng cách với bọn quân phiệt còn xa nhưng vẫn thấy được ánh lửa sáng lên phía sau lưng.

Nhị Bảo thấy quân binh đuổi theo sát phía sau thì hồn vía lên mây, run rẩy nói: “Đại tiểu thư, sớm muộn gì cũng bị bọn Đồ Hắc Hổ đuổi kịp thôi, mình phải làm gì bây giờ?”

Đạm Đài Minh Nguyệt cũng bất giác toát mồ hôi lạnh, nhưng cô là người có chủ kiến, liền nói với Nhị Bảo: “Chuyện đã đến nước này chỉ còn cách tùy cơ ứng biến thôi.”

Dương Phương không khỏi khâm phục Đạm Đài Minh Nguyệt gan dạ, nghĩ tới tình cảnh lúc này của mọi người, đúng là mối nguy hiểm khủng khiếp chưa từng gặp bao giờ, đến như anh cũng chỉ có thể nghĩ “tùy cơ ứng biến”. Nghe thấy hiệu lệnh thét lên phía sau lưng, hình như bọn quân phiệt đã chui xuống đường hầm, nỗi tức giận trào dâng, định quay lại một phen sống mái với chúng, nhưng nghĩ lại lời dặn dò của Thôi lão đạo đành phải nhẫn nhục, tiếp tục mò mẫm trong bóng tối.

Đi thêm một đoạn thì tới nhánh dòng sông đã cạn nước, địa hình chật hẹp hơn, thực ra nơi đây trước là dòng chảy ngầm của con sông, đường hầm uốn khúc quanh co, lúc rộng lúc hẹp, dưới nền toàn bùn đất và cát, mỗi bước chân đi đều bị lún sâu rất khó rút chân lên. Ba người bỏ xa đội quân đang đuổi theo phía sau một đoạn, tạm thời không nhìn thấy ánh lửa nên bật đèn pin lên, họ lại tiếp tục di chuyển trong đường hầm ngoằn ngoèo. Bỗng phía trước xuất hiện một bức tường thành màu vàng đất chắn ngay trước mặt, phía trên một màu tối đen, nghe ngóng phía bên kia không thấy động tĩnh gì.

Nhóm Dương Phương đi men theo bức tường tới phía cổng thành, thấy bố cục đường xá bên trong vẫn nguyên vẹn, vừa sâu vừa hẹp, giống như hào giao thông quân sự, nhưng nhà cửa đều bị bùn cát phủ lấp, chỉ nhìn thấy hình thù cao thấp mà thôi, không thể phân biệt được là thuộc triều đại nào.

Khai Phong là sông trên trời mà thành trì dưới lòng đất, sông Hoàng Hà chảy xiết nên phù sa bồi đắp ngày càng nhiều, sông ngày càng cao, thậm chí cao hơn thành Khai Phong, vậy mới gọi sông trên trời, thành lũy cổ bên dưới thành Khai Phong chính là thành trì ngầm trong lòng đất. Lũ lụt sông Hoàng Hà là đại nạn từ xưa tới nay, đất bồi của sông hết lớp này tới lớp khác khiến mặt đất ngày càng cao hơn, nhưng bên trong vẫn có những khe hở, năm này qua năm khác thành những đụn cát lớn, ngôi thành cổ này năm xưa rơi vào động cát nên tổng thể vẫn nguyên vẹn hơn những thành trì cổ bên dưới thành Khai Phong, nhưng mỗi lần lũ lụt nước dâng lên, những động cát đó cũng chìm dưới nước, ngày nay chỉ còn lại những ngôi nhà xây bằng gạch kiên cố, những kiến trúc khác chỉ còn dấu tích nền đất hoặc tường đất.

Đạm Đài Minh Nguyệt nói: “Xem ra nơi này nhiều lần bị nhấn chìm trong nước, năm xưa khi thành trì bị lún vào động cát, nếu may mắn thoát chết chắc cũng không sống được bao lâu, nên ngôi thành trì này chẳng có châu báu ngọc ngà cũng chẳng còn ai sống sót, chỉ là một thành phố chết.”

description{Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng - Page 7 EmptyRe: {Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng

more_horiz
Chương 10: Bức tượng Phật thần bí

5

Bấm vào đây để xem nội dung.
Nhị Bảo thở hổn hển: “Không chạy được nữa rồi, có thể vào trong thành trốn tạm không...”

Dương Phương nói: “Dù sao cũng không chạy ra được, chúng ta vào trong thành thử làm hoàng thượng xem sao.”

Nhị Bảo là một người lạc quan, liền nói: “Lục ca, nếu huynh là hoàng thượng thì đại tiểu thư làm hoàng hậu, tôi làm tướng quân.”

Dương Phương nói: “Huynh đệ, ngữ cậu chưa làm tướng quân được đâu, cùng lắm chỉ làm thái giám.”

Đạm Đài Minh Nguyệt nói: “Hai người còn có thời gian mơ mộng nữa à, quân phiệt sắp đuổi tới nơi rồi.”

Mới đứng nói chuyện một lúc mà quân của Đồ Hắc Hổ đã tới ngoài thành. Ba người không dám dừng lại, vội vã vào bên trong. Bọn binh lính nhìn thấy ba người từ xa như nhìn thấy sáu thỏi vàng, chẳng ai dám nổ súng, ai cũng tranh lên trước để đuổi theo, tiếng la hét chửi bới ầm ĩ vang lên phía sau.

Nhóm Dương Phương thoát vào trong thành, để lại vết chân phía sau lưng, nhưng vì bọn Đồ Hắc Hổ bám riết phía sau, ba người lại quá mệt mỏi, chẳng kịp xóa dấu vết, cứ thế chạy thẳng đến cổng thành phía bên kia, phía trước mặt đất ngày một lún hơn, khắp nơi đều là nước, mặt nước mênh mông, không còn đường nào để chạy thoát nữa.

Đạm Đài Minh Nguyệt hạ khẩu súng săn trên lưng xuống cầm sẵn trên tay, nấp sau một bức tường, nếu nhân lúc nhộn nhạo mà bắn trúng Đồ Hắc Hổ thì tốt, nếu không thì nhảy xuống sông tự tử, thà chết chứ không để rơi vào tay quân phiệt.

Dương Phương nói: “Trong đám lộn nhộn kia khó mà phân biệt được mục tiêu, nếu một phát không bắn trúng Đồ Hắc Hổ, tuyệt đối không còn cơ hội thứ hai, hay là tôi nấp sau cổng thành, cho chúng một điều bất ngờ, cô và Nhị Bảo leo lên phía trên thành, chờ thời cơ tiếp ứng.”

Đạm Đài Minh Nguyệt không biết Dương Phương làm thế nào để nấp tại cổng thành mà không bị phát hiện, nhưng bọn quân phiệt đã đuổi tới nơi, đành cùng Nhị Bảo tìm chỗ có thể trèo để leo lên đỉnh thành.

Dương Phương biết lần này chết chắc mà không còn cơ hội sống, nhưng nếu không kéo theo được Đồ Hắc Hổ thì chết cũng không nhắm được mắt. Anh ta tắt đèn dầu, nấp vào chân tường, Dương Phương đứng phía bên ngoài, bọn quân phiệt đuổi từ phía sau tới, hầu hết đều đã vào trong thành, hai bên cách nhau chỉ một cái cổng thành. Một tên lính muốn lập công đầu, chạy lên rất nhanh, một tay giơ cao ngọn đuốc, một tay cầm súng xông vào cổng thành, Dương Phương nghe thấy tiếng bước chân đã tới gần, rút roi ra nhằm trúng đầu tên lính quất tới, tên lính này đã dày dạn trận mạc, cũng kịp giơ khẩu súng lên đỡ nhát roi của Dương Phương quất tới, coi như phản ứng nhanh, khổ nỗi lực đánh của Dương Phương quá mạnh, chiếc roi lại nặng, khẩu súng bị đánh gãy làm đôi, đầu cũng nát bét, đổ gục xuống đám bùn đất mà không kịp kêu lên một tiếng.

Dương Phương đạp thi thể tên lính sang một bên, nhặt lấy bó đuốc vứt xuống nước tắt ngóm, trong thành cổ nếu không có đuốc đốt sáng thì không nhìn thấy gì, bọn lính truy đuổi phía sau không nhìn rõ tình hình phía trước, thấy có ánh lửa vẫn lay động phía trước thì cho rằng còn phải tiếp tục tiến lên, ai cũng mong lập công đầu, ra sức chạy, chỉ cắm đầu cắm cổ đuổi theo. Dương Phương từ chân tường thành di chuyển vào bên trong cổng thành, hít một hơi thật sâu, lấy hết sức bình sinh nhảy lên bám vào đỉnh cổng thành như một con thằn lằn.

Bọn quân phiệt đuổi tới, rầm rộ chạy qua cổng thành ngay phía dưới Dương Phương, chẳng ai nghĩ là có người trốn ngay phía trên đỉnh đầu mình, khoảng hơn năm mươi tên chạy qua, Đồ Hắc Hổ tiến tới giữa đám quân lính tiền hô hậu ủng. Hắn vào thành, tận mắt nhìn thấy không có thần tiên, cũng chẳng có núi vàng núi bạc thì thất vọng vô cùng, phía trước chẳng còn đường tiến, nên liền lệnh cho quân lính phân chia nhau đi lục soát, không được để tên trộm nào chạy thoát, mấy tên phó tướng bên cạnh hắn cũng lớn tiếng hò hét: “Mấy tên trộm tép riu này dám vuốt râu hùm, dám đào trộm mộ tổ nhà thống đốc, cũng không nghĩ xem chúng nó có mấy cái đầu, phải bắt sống chúng lột da ép mỡ chúng để thắp đèn trời.”

Dương Phương ở phía trên nghe thấy mồn một, đúng là cơ hội ngàn năm có một, nếu lúc này nhảy xuống, anh chắc mười mươi có thể đánh vỡ đầu Đồ Hắc Hổ, nhưng quân lính xung quanh hắn quá đông, thằng nào cũng sát khí đằng đằng, gươm súng đầy đủ. Anh có thể giết được Đồ Hắc Hổ nhưng khó mà thoát thân, không bị đạn lạc bắn chết thì cũng bị rừng đao chém chết. Nhưng cơ hội chỉ đến trong chớp mắt, không có thì giờ để nghĩ ngợi nhiều, Dương Phương từ trên thành phi xuống như chim bay, lựa tư thế tốt nhất, nhắm thẳng đầu Đồ Hắc Hổ quất tới.

Dương Phương dồn hết mười hai phần công lực vào chiếc roi, dồn hết kỹ thuật mà mình đã từng luyện được vào lần xuất chiêu này, trong lòng nghĩ: “Đồ Hắc Hổ đầu ngươi có cứng mấy đi chăng nữa cũng không thể cứng hơn cương thi ở Lạc Dương mình đồng da sắt được.”

description{Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng - Page 7 EmptyRe: {Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng

more_horiz
Chương 10: Bức tượng Phật thần bí

6

Bấm vào đây để xem nội dung.
Lần này bị tấn công bất ngờ, Đồ Hắc Hổ bản lĩnh đến mấy cũng không thể ngờ Dương Phương lại treo mình trên nóc cổng thành, nhưng vì trong thành cổ khắp nơi toàn là bùn nước nên trước khi Dương Phương ra tay đã làm rơi một ít bùn đất trúng ngay đầu của Đồ Hắc Hổ, với bản lĩnh nhạy bén, hắn biết ngay có điều bất thường nên khi chiếc roi của Dương Phương quất tới hắn đã kịp né tránh, chiếc roi đồng xoẹt qua người hắn, sém chút nữa đầu đã lìa khỏi cổ, lực roi quất ra mạnh đến nỗi tuy không đánh trúng người nhưng tạo ra luồng gió quét qua mặt Đồ Hắc Hổ đau rát, khiến hắn vừa thất kinh vừa phẫn nộ, hét to: “Tên trộm to gan kia”, rồi rút súng ra nhằm thẳng Dương Phương bóp cò.

Dương Phương vốn đinh ninh sẽ đánh trúng đầu Đồ Hắc Hổ, không ngờ hắn phản ứng quá nhanh, đã tránh được trong gang tấc. Trong lúc tiếp đất đã nhìn thấy Đồ Hắc Hổ rút súng ra, anh ta cũng ra tay nhanh như gió, liên tục quất ba roi, roi đầu đánh bay khẩu súng của Đồ Hắc Hổ, hai roi sau đánh vào hai vai của hắn. Roi đồng quất nhanh như gió, Đồ Hắc Hổ chưa kịp lên nòng thì súng đã bị đánh rơi, hắn càng tức giận hơn, lùi một bước tránh roi thứ hai, rút thanh đao bên hông ra, nghe tiếng gió quất vù vù hẳn lực đánh rất mạnh, không thể đỡ bằng lưỡi đao được, liền dùng cán đao đỡ roi thứ ba, sau đó chuyển sang phản công, tiếng đao chém trong không khí nghe vun vút. Dương Phương thấy Đồ Hắc Hổ đao pháp lợi hại, đành thu roi tiếp chiêu.

Đạm Đài Minh Nguyệt và Nhị Bảo trốn trên thành lầu, nhìn thấy bên dưới đèn đuốc sáng trưng, chi chít hàng trăm quân lính, tuy không nhìn thấy Dương Phương đánh nhau với Đồ Hắc Hổ ra sao, nhưng nghe thấy tiếng hô hét của hai bên thì cũng thấy lo lắng.

Lúc này, Đồ Hắc Hổ và Dương Phương đánh nhau chưa tới hồi phân giải, nếu ở nơi đất bằng rộng rãi thì Dương Phương cũng chưa chắc đã là đối thủ của Đồ Hắc Hổ, chuyện đến nước này đành phải liều mạng thôi, anh dựa vào địa thế trong cổng thành để xoay xở, nên vẫn miễn cưỡng cầm cự được. Đồ Hắc Hổ xuất thân từ thổ phỉ nhưng luyện được thân thủ phi phàm, trên ngựa dưới đất võ nghệ đều tốt, thường ngày hiếm khi gặp được đối thủ, tự xưng là thần dũng, hai năm gần đây làm thống đốc quân đội, quyền cao chức trọng nhưng vẫn không thay đổi được thói quen giết người, lúc này đây cũng đang quyết tâm dồn đối phương vào chỗ chết, hắn gầm lên một tiếng rồi thay đổi chiêu thức, tay phải cầm đao đỡ roi đồng, tay trái tung chưởng thiết sa.

Dương Phương biết sự lợi hại của chiêu này nên không dám đỡ liều, vội lùi lại nhưng hai phía cổng thành đều có binh lính cầm đao vây kín, không sao xông ra ngoài được, trong lúc hoảng hốt vội tránh sang một bên tường đá. Binh lính thấy thống đốc chiếm thế thượng phong, ép được đối phương vào bước đường cùng đều hò reo ầm ĩ. Đồ Hắc Hổ thấy Dương Phương bỏ chạy liền nghĩ: “Với thân pháp của người này, không hẳn có thể bay lên tường thành như các hiệp sỹ thời Đường, hơn nữa hang động dưới chân thành rộng tới đâu cơ chứ, bên ngoài gươm súng như rừng ta còn sợ hắn chạy lên trời chắc”, liền xách đao đuổi theo mà không biết Dương Phương còn một chiêu nữa, đó là “Tản thủ tiên”. Lúc này Dương Phương đã chạy tới chân tường, chỉ nghe tiếng gió không ngoảnh đầu lại, bất ngờ giơ tay ra phía sau, hét lên một tiếng: “Trúng!” cùng lúc chiếc roi bay ra khỏi tay.

Tản thủ tiên của Dương Phương trăm lần xuất chiêu chưa thất bại lần nào, là chiêu sát thương cực hiểm, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không tùy tiện sử dụng. Lúc này khoảng cách của hai người khá gần, nếu là người khác hẳn đã bị roi quất thẳng mặt, nhưng Đồ Hắc Hổ võ công lợi hại, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn kịp đưa đao lên đỡ, thanh đao bị chém làm đôi, chiếc roi bị chuyển hướng chỉ sát thương ở vai của Đồ Hắc Hổ rồi bật mạnh vào tường phát ra tiếng kêu lớn. Dương Phương nhanh như chớp, đón lấy chiếc roi trước khi nó rơi xuống đất, lập tức đánh loạn xạ lên người Đồ Hắc Hổ. Trong tay Đồ Hắc Hổ chỉ còn lại một nửa thanh đao, trong khi Dương Phương tới tấp tấn công, roi quất tứ phía như mưa rơi. Vừa rồi bị chiêu “Tản thủ tiên” làm cho lạnh toát toàn thân, trên bả vai vẫn truyền đến từng cơn đau, nhức nhối thấu xương khiến hắn chân tay luống cuống, không còn khả năng tiếp chiêu nữa. Dương Phương chuyển bại thành thắng, đang định hạ thủ kết liễu Đồ Hắc Hổ thì chợt thấy đám binh lính nhốn nháo loạn xạ, chạy hết cả vào bên trong cổng thành.

description{Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng - Page 7 EmptyRe: {Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng

more_horiz
Chương 10: Bức tượng Phật thần bí

7

Bấm vào đây để xem nội dung.
Dương Phương và Đồ Hắc Hổ bị quân lính chen lấn đùn đẩy ra khỏi cổng thành, Đạm Đài Minh Nguyệt thấy Dương Phương ló ra liền lập tức thả dây thừng xuống giúp anh ta leo lên trên. Dương Phương không dám liều đánh, thu roi lại, nhân lúc hỗn loạn đu dây thừng lên phía trên tường thành.

Sau khi cứu Dương Phương, Đạm Đài Minh Nguyệt cầm lấy súng săn định bắn Đồ Hắc Hổ thì hắn đã trốn vào góc chết phía dưới thành. Bọn binh lính dưới chân tường thành phát hiện bên trên có người thì bắt đầu nổ súng, hiềm nỗi không đèn đóm, phía trên lại tối đen nên khó mà bắn chuẩn, lại nghe thấy trong đám binh lính có người kêu lên rằng thượng nguồn sông Hoàng Hà đang có lũ, là trận lũ lớn nhất trong vòng một trăm năm nay, thành Khai Phong đã ngập trong nước, không biết có bao nhiêu người đã làm mồi cho hà bá, số quân lính phía trên bến phà đều đã chui xuống hết bên dưới, nước lụt cũng đang tràn vào bên trong.

Đồ Hắc Hổ nhặt được một khẩu súng và thanh đao, quay lại bắn chết mấy tên lính định tháo chạy, vung đao lên lại chém chết bốn năm tên nữa mới tạm thời ổn định được đám hỗn loạn, hắn hét lên: “Mẹ chúng mày, cuống cái gì? Nơi này là động cát, nước có vào nhiều mấy cũng bị ngấm hết, đợi nước rút rồi lên vẫn không muộn, giờ phải đi bắt ba đứa đáng chết kia rồi băm vằm cho ta!”

Thuộc hạ của Đồ Hắc Hổ vốn gan lì, nghe mệnh lệnh của Thống đốc như vậy lập tức mọi tiếng ồn ào đều im bặt. Đồ Hắc Hổ cố nhịn cơn đau ở vai, ngẩng đầu hét lên phía trên thành: “Đao pháp của bổn thống đốc tuy nhanh nhưng không phải để chém đám chuột bọ vô danh, nay các người đã như cá trong rọ, chết tới nơi rồi có dám để lại danh tính không?”

Dương Phương hét lại: “Bọn tao nghe thấy rồi. Ông nội mày là Đả thần tiên Dương Phương, đào mộ tổ nhà thống lĩnh quân phiệt Đồ Hắc Hổ, đánh xác chết, lấy báu vật, tên nào không sợ chết thì cứ lên đây nếm thử roi của ông.”

Đồ Hắc Hổ nghiến răng nghiến lợi, hắn chỉ muốn moi tim ăn sống ba tên kia, nên đích thân đem theo thuộc hạ leo lên thành, hạ tử lệnh phải bắt sống bọn Dương Phương, thật là “Hiệu lệnh xuất thời sương tuyết lạnh, uy phong đáo sở quỷ thần kinh”.

Đạm Đài Minh Nguyệt nấp sau lô cốt đất cao nhất trên thành, dặn dò Nhị Bảo ở bên cạnh chỉ việc phụ trách nạp đạn, cô bắn một lúc hai khẩu súng săn hai nòng, hạ gục từng tên lính leo lên trên thành, mỗi lần nổ súng tất có một tên lính lộn cổ xuống dưới, những tên lính sau vẫn không sợ chết, tiếp tục bò lên như ong như kiến.

Đúng lúc đó, đám binh lính phía dưới lại nhao nhao loạn xạ, có tiếng thét lên kinh hãi, nghe như có ai đó nói nhìn thấy thần tiên xuất hiện trong thân xác phàm trần.

description{Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng - Page 7 EmptyRe: {Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng

more_horiz
Chương 11: Cá khổng lồ trong động cát

1

Bấm vào đây để xem nội dung.
Ngôi thành cổ bị lún xuống động cát này, tường thành cao tầm ba trượng, trên cổng thành còn một số thành lầu, cao hơn tường thành một khoảng, quân lính phía dưới thành tuy thắp đuốc nhưng không thể soi lên tận trên cao, nhóm Dương Phương, nấp trên thành lầu nhìn xuống phía dưới lại rõ mồn một.

Lúc này, Đồ Hắc Hổ đang chỉ huy quân lính trèo lên, bỗng nghe thấy phía sau nhốn nháo không hiểu chuyện gì. Bọn quân phiệt tuy xuất thân từ thổ phỉ, chỉ cần có tiền thì có thể bỏ mạng, nhưng quân phiệt thời trước lại rất mê tín, nghe thấy có người la ó nói rằng trong động cát có cương thi thì ai cũng hốt hoảng. Thực ra cũng không hẳn là sợ, bọn này theo Đồ Hắc Hổ đánh thành, đào mộ, tiền của người sống người chết chúng đều cướp cả, nhưng nỗi sợ hãi lại dễ lây lan, mặc dù nhiều người chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, thấy nhốn nháo thì vẫn hoang mang, quên cả việc vây quanh thành để bắt ba người phía trên.

Thành trì cổ bị lún sâu trong động cát, nhiều lần ngập trong nước, mỗi lần nước dâng kéo theo nhiều bùn đất, phù sa, nên bề mặt tường thành, nhà cửa đều phủ một lớp bùn dày, tới khi lớp bùn đất đó khô đi tạo thành một lớp vỏ bọc cứng bên ngoài, nhà cửa trong thành chỉ giống như những mô đất nhấp nhô trải dài, quân lính của Đồ Hắc Hổ khi xông vào trong thì đều chạy ở phía trên, trong đám quan binh có người trúng đạn ngã lăn xuống một mái nhà, chỗ đất khô đó bị vỡ ra thủng một lỗ, viên quan binh rơi xuống căn nhà phía dưới, quân lính xung quanh vội vàng chạy tới cứu người, thực ra viên quan binh đó không thể sống sót được, nhưng dù sao cũng là trưởng quan, phải làm bộ một chút, ba bốn tên lính thắp đuốc tới tìm, chỉ thấy phía dưới còn có mấy xác chết khác chưa bị phân huỷ, mọi người nhìn nhau nhưng ai nấy đều cứng miệng không nói nên lời.

Chủ yếu là không ai nghĩ trong gian nhà đó còn có xác chết, những người này hẳn là bị chôn sống từ lúc thành trì bị lún xuống đất, quần áo trên người không còn nữa, mặt mũi khô đét, nhưng tóc và móng tay vẫn dài ra, dường như chỉ cần có chút động tĩnh là trừng mắt tỉnh dậy.

Viên quan binh bị trúng đạn đã tắt thở từ trước khi rơi xuống bên dưới, máu từ vết thương chảy ra xối xả, cảnh tượng này tuy rất đáng sợ nhưng là chuyện quá bình thường với đám quân lính suốt ngày đối diện với cái chết, có điều khi soi đuốc lại gần viên quan binh, dường như xác chết bên cạnh hơi động đậy, mọi người tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt nhìn lại thấy xác chết đang thè lưỡi ra liếm những dòng máu đang chảy ra trên người viên quan binh.

Lúc này mới có người hét lên, thống đốc Đồ Hắc Hổ ra mệnh lệnh trấn áp, sau khi hỏi rõ sự tình cũng không khỏi kinh ngạc. Xem ra, trong thành còn có nhiều cương thi nữa. Dưới trướng của Đồ Hắc Hổ có viên tướng vốn to gan, không tin là ma, cũng muốn thể hiện trước mặt Thống đốc, liền thắp đuốc nhảy xuống bên dưới xem xét tình hình, dùng dao đâm vào người những xác chết đó, anh ta phát hiện những xác chết cổ xưa này có người vẫn còn chảy máu, xem ra không phải là cương thi, có vẻ giống như loài rắn và cóc ngủ đông, tuy không chết nhưng cũng thuộc dạng sắp chết, có thể do bị chôn dưới đất quá lâu nên mới sinh ra như vậy. Đám binh lính xung quanh đều sợ tái mặt, bị chôn sống dưới lòng đất không ăn không uống, trải qua bao nhiêu năm như vậy mà không chết, không lẽ là “Nhục Tiên” ở sông Hoàng Hà?

description{Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng - Page 7 EmptyRe: {Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng

more_horiz
Chương 11: Cá khổng lồ trong động cát

2

Bấm vào đây để xem nội dung.
Nói đến Nhục Tiên ở sông Hoàng Hà thì người dân hai bên bờ sông là không ai không biết. Nghe kể, sông Hoàng Hà chảy từ đoạn Thiểm Tây tới Hà Nam có rất nhiều mắt sông. Mắt sông thường thông xuống những dòng xoáy ngầm dưới lòng sông. Mỗi lần, Hoàng Hà xảy ra lũ lụt đều nhấn chìm làng mạc, thành trì và rất nhiều người, nếu ai rơi vào đúng mắt sông có lẽ sẽ không chết, nhưng cũng không biết vì lý do gì mà biến thành thánh nhân trong thân xác phàm trần. Trước đây, khi nói một ai đó đắc đạo thành tiên thì thân xác phàm trần cũng tan biến, thân xác phàm trần biến thành thánh nhân trường sinh bất lão quá là ít, ngoài tầm kiểm soát của năng lực con người. Thực ra, chuyện tu luyện để cầu trường sinh bất lão từ thời Tần Thủy Hoàng đã có, nhưng suốt hơn hai nghìn năm làm gì có ai thành tiên đâu? Người ta không tận mắt nhìn thấy có ai thành tiên nên không thể không nói là sau khi thoát xác thì mới thăng thiên, người trần mắt thịt không thể nhìn thấy được, thân thể phàm trần thành thánh chỉ có trong truyện Phong Thần diễn nghĩa mà thôi. Nhưng mọi người đều nói dưới sông Hoàng Hà có Nhục Tiên, thời Đường Tống cũng có nhiều người dân thấy cổ nhân đi lên từ mắt sông, cũng chẳng rõ đó là yêu quái hay thần tiên. Truyền thuyết trong nhân gian nói đến rất nhiều, nhưng trong lịch sử chưa hề có ghi chép, binh lính của đội quân phiệt khi thấy Nhục Tiên cũng không rõ là hung hay cát, nhất thời ai cũng hoảng loạn.

Đồ Hắc Hổ nghĩ: “Nơi đây đúng là có Nhục Tiên trường sinh bất lão sao?” Trong lòng hắn ta thấy kỳ lạ vô cùng, nhưng cũng có phần lo sợ. Truyền thuyết xưa nói rằng bảo thành bị nhấn chìm dưới sông có rất nhiều ngọc ngà châu báu, giờ chỉ thấy một vạt đất mà chẳng có báu vật gì, mộ tổ thì bị người ta đào trộm, đúng là “Gàu trúc gánh nước chẳng được giọt nào”, giờ không ngờ lại gặp Nhục Tiên trong thành cổ, hình thù chết không ra chết sống không ra sống của những người dân trong thành cổ thật là kỳ dị, Đồ Hắc Hổ đảo mắt một vòng, hạ lệnh cho thuộc hạ lấp chỗ thủng vừa rồi lại, trước mắt phải bắt cho được ba tên tiểu tặc kia đã, ai làm cho quân lính hoang mang thì ném xuống dưới chôn cùng đám cương thi kia luôn.

Đám quân binh biết Thống đốc đã nói là làm nên không ai dám chậm trễ, đồng thanh trả lời vang như sấm rền, ai nấy cầm đao đốt đuốc leo lên thành.

Ba người trên thành nhìn thấy mồn một, trong lòng thầm kêu khổ, lúc này nước sông Hoàng Hà đã chảy vào bên trong động cát rất nhiều, xem ra trận hồng thủy này không phải là nhỏ, phía trên đỉnh động, cũng xuất hiện những dòng chảy, trên mặt đất toàn bùn, lớp bùn đất bao phủ bên trên thành trì bị nước cuốn trôi, lộ ra mấy chóp điện màu vàng, những tên lính soi đuốc lại gần, ánh vàng lấp lánh.

Mọi người ai nấy đều rất kinh ngạc, trong thành có nhiều đại điện chóp bằng vàng, so với số vàng ở đây thì vàng lá Phật điện chưa là gì cả, chỉ có điều bị bùn đất che lấp nên không nhìn thấy, giờ bị nước sông chảy vào sói đi lớp bùn đất bên trên, nên lộ ra lớp vàng sáng lấp lánh chói cả mắt, đúng là một toà bảo thành trong lòng đất.

Nước sông Hoàng Hà chảy vào rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ngập tới đầu gối, quân phiệt không còn cách nào khác đành phải di chuyển lên chỗ cao hơn, có người trèo lên tường thành, có người trèo lên nóc nhà. Đồ Hắc Hổ vẫn dắt theo mấy chục tên lính bên mình trèo tường lên thành lầu.

Đạm Đài Minh Nguyệt hối thúc Nhị Bảo nhanh chóng nạp thuốc súng, Nhị Bảo trả lời vừa rồi cô đã bắn hết số thuốc súng cuối cùng. Đạm Đài Minh Nguyệt nói: “Chết thật!”. Đồ Hắc Hổ thấy đối phương không còn nổ súng, lập tức mạnh dạn hơn, la hét ầm ĩ chen nhau trèo lên. Dương Phương rút roi quất từng tên một, Đạm Đài Minh Nguyệt cũng cầm lấy đoản kiếm tiến lên nghênh địch. Đồ Hắc Hổ hận ba người này tới tột đỉnh, nhìn tình thế như vậy trong lòng mừng rỡ, hắn cắn đao trên miệng, cầm lấy đuốc, một tay trèo lên tường thành, sau vài lần trượt lên trượt xuống thì hắn cũng leo được lên trên, gặp ngay Nhị Bảo, Đồ Hắc Hổ vừa mới giơ tay lên, đao còn chưa kịp cầm trong tay thì đã nghe thấy Nhị Bảo: “Á” lên một tiếng rồi mắt trợn ngược trắng dã, sau đó lăn ra bất tỉnh.

Đồ Hắc Hổ bị Nhị Bảo lừa cho không kịp phản ứng, trong lòng nghĩ sao mình chưa ra tay mà hắn đã sợ chết rồi? Hắn cũng biết Nhị Bảo chỉ là người đi theo hầu, sống hay chết không quan trọng, chỉ nhìn chăm chăm vào Dương Phương và Đạm Đài Minh Nguyệt, nghĩ ngợi: “Lần này tìm được thành trì có nóc bằng vàng và Nhục Tiên, đầu tiên phải băm vằm tên trộm đã đào mộ tổ, sau đó bắt cô em xinh đẹp kia về thưởng thức, thế mới gọi là được cả tài lẫn sắc, chuyện tốt trong thiên hạ này đều vào tay ta.”

Dương Phương đã đánh chết mấy tên lính leo lên thành, thấy Đồ Hắc Hổ cũng lên tới nơi liền quất một roi về phía đó, ra tay vừa nhanh vừa mạnh. Đồ Hắc Hổ tuy không sợ Dương Phương nhưng cũng biết chiếc roi đồng này rất nặng, trong tay chỉ có một thanh đao không thể đỡ trực tiếp được, hơn nữa vừa leo lên thành lầu còn chưa kịp đứng vững. Đất trên tường thành bị ngấm nước đã mềm ra, vội lùi một bước né tránh, đạp rơi một lớp đất, mất thăng bằng trượt xuống phía dưới, đang định tiếp tục leo lên thì thấy tiếng nước có gì đó rất lạ, dường như có vật gì rất to đang trồi lên khỏi mặt nước, quay đầu lại nhìn nhưng không có ánh sáng nên không nhìn thấy gì.

description{Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng - Page 7 EmptyRe: {Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng

more_horiz
Chương 11: Cá khổng lồ trong động cát

3

Bấm vào đây để xem nội dung.
Dương Phương lại có khả năng nhìn trong bóng tối, từ trên cao nhìn xuống thấy phía xa có một con cá rất lớn đang nổi lên, cố gắng nhìn cũng thấy được hình thù của nó. Phần nổi lên trên mặt nước của con cá này to như một quả đồi, da dày không có vảy, chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, hai mắt chỉ là hai đường chỉ dài. Thành cổ chìm vào trong động cát, địa thế giống như một cái đấu, nơi đây bị nhiều lần ngập nước, năm này qua năm khác bùn đất lấp đầy, dưới đáy động cát luôn có sống ngầm, không ai biết được bên dưới sâu bao nhiêu, chỉ thấy con cá kia há mồm ra nhả một luồng khói trắng, luồng khói này bay vào trong thành, quân lính thấy tình hình có sự thay đổi thì cũng thôi không leo lên thành lầu nữa, dừng hết lại trên nóc nhà và tường thành nhìn trước nhìn sau, ai cũng thấy kỳ lạ, nước vẫn chưa rút sao đã có sương mù?

Đạm Đài Minh Nguyệt chạm thử vào người Nhị Bảo, Nhị Bảo từ từ mở mắt ra, hỏi lại: “Đại tiểu thư, tôi bị người ta đánh chết rồi à?” Đạm Đài Minh Nguyệt nói: “Đồ vô dụng, làm gì mà mới nhìn thấy Đồ Hắc Hổ đã sợ tới nỗi lăn ra đất giả chết?” Triệu Nhị Bảo ấp a ấp úng: “Vài chiêu này của tôi thì làm được gì Đồ Hắc Hổ, lúc đó chỉ nghĩ nếu để Đồ Hắc Hổ giết chết không bằng giả chết lừa hắn, ông chủ vẫn thường nói rồi: ‘Trong lúc dụng binh, không tránh khỏi phải dùng thuật dối trá’ mà…”

Trong lúc nói chuyện, Đạm Đài Minh Nguyệt cũng nhìn thấy khói trắng nên không thèm tranh luận với Nhị Bảo nữa, quay lại hỏi Dương Phương: “Xảy ra chuyện gì thế?” Dương Phương lắc đầu, trong lòng linh cảm có điều chẳng lành, nhưng cũng không đoán biết được chuyện kỳ lạ gì sẽ xảy ra.

Lúc này, mây mù ngày càng nhiều hơn, đám binh lính đứng trên nóc nhà ngửi thấy một mùi hương thơm kỳ lạ, lập tức như người mất trí, không làm chủ được bản thân, từ từ tiến lên phía trước một cách vô thức, những người chưa ngửi phải mùi hương ngăn họ lại nhưng không tài nào ngăn được, họ cứ đi như người mất hồn, từng người từng người một đi vào bên trong miệng con cá khổng lồ, từng thanh đuốc một tắt ngấm.

Dương Phương nhìn rõ ràng con cá khổng lồ đó nhả một làn khói để dụ người đi vào bụng nó, nuốt sống từng người một, một đội quân nhiều như vậy mà không hề chống cự lại chút nào, ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết. Nhìn thấy cảnh tượng đó, tóc gáy anh bất giác dựng ngược, tim đập thình thịch, may mà nước phía trên nóc nhà chảy xuống bên dưới nên sương mù khó bay lên tường thành.

Số đuốc của quân phiệt tắt dần từng cái một, bên trong ngày một tối, Đạm Đài Minh Nguyệt và Nhị Bảo nhặt lấy đuốc và súng của số lính bị rơi xuống nước, khi thắp đuốc lên mới thấy bên dưới bỗng chốc yên tĩnh hơn hẳn, hỏi Dương Phương kể lại những gì mình nhìn thấy: “Trong động xuất hiện một con cá rất to, thở ra một luồng khói trắng, thôi miên đám lính vào trong miệng mình và nuốt sống cả rồi”. Hai người nghe xong cũng cảm thấy kinh hãi.

description{Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng - Page 7 EmptyRe: {Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng

more_horiz
Chương 11: Cá khổng lồ trong động cát

4

Bấm vào đây để xem nội dung.
Dương Phương đã đặt chân lên mọi miền dọc hai bờ sông Hoàng Hà, đi nhiều biết rộng, có thể nhận biết được nhiều loài động vật, từ bay trên trời cho đến chạy dưới đất, nhưng họ nhà cá thì muốn hình vạn trạng, hình thù kỳ quái kiểu gì cũng có, những nơi sâu thẳm dưới đáy biển có những loại kỳ quái như vậy cũng chỉ bằng một phần vạn trong loài cá mà thôi, có điều chưa bao giờ nghĩ tới dưới sông Hoàng Hà lại xuất hiện loại cá to như thế. Nước lụt thì vẫn không ngừng chảy vào bên trong, phút chốc đã dâng lên lưng thành, biết rõ nơi này không thể nán lại lâu, khổ nỗi bị kẹt lại bên trong, phía dưới nước cuồn cuộn, sương mù mờ mịt, trên đầu toàn tường đá, có mọc cánh cũng không bay nổi.

Nước dâng ngày càng mạnh, tứ bề đều ngấm nước bắt đầu đổ vỡ, sụt lở, tất cả đều bị nước lũ cuốn đi, đám sương mù do con cá khổng lồ thổi ra cũng tan đi một nửa, đám quân lính trong thành chẳng còn lại mấy người, giờ đang tranh nhau thoát thân.

Đạm Đài Minh Nguyệt nói với Dương Phương: “Tường thành cũng sắp sập rồi, nhân lúc nước còn chưa dâng cao, chúng ta phải chạy qua chỗ chưa bị sương khí lan tới, rồi leo lên phía trên chỗ nóc điện vàng, chỗ đó tương đối cao, có thể tránh thêm một thời gian nữa.”

Dương Phương đang quan sát động thái của con cá, cầm lấy ngọn đuốc trên tay Nhị Bảo, ném về phía con cá, theo ánh đuốc anh ta thấy nó đang nhả ra từng người lính mà nó vừa nuốt trước đó, từng người bước ra từ miệng cá, những người này hai mắt đỏ rực, da mặt xanh lét, có người đã leo lên được tường thành, tìm những tên lính còn sống để cắn, dù bị đạn bắn xuyên đầu cũng không có cảm giác gì.

Ba người thấy cảnh tượng đó thì hết sức kinh hãi, nghĩ tới chuyện bức tượng phật trong chùa Đại Hộ Quốc là để trấn áp yêu quái, hoá ra những người này chết đi sống lại kia đều do con cá này nuốt sống rồi biến thánh xác quỷ, thời đó những sự việc như vậy thường được gọi là xác quỷ. Xác chết đã bị quỷ nhập, chặt gãy đầu vẫn tiếp tục đi. Nghĩ tới đó, mặt ai cũng thất sắc kinh hãi, vội vàng trốn chạy. Thực ra con cá lớn kia nuốt người không phải để ăn thịt, nó dùng mùi hương thơm dụ dỗ người vào trong bụng để nuốt trứng của nó, sau khi nuốt thì con người trở thành nơi trú ngự của trứng cá, cho dù có bị chôn trong lòng đất cũng không chết, không còn có ý thức, chỉ thích hút máu người.

Việc này Dương Phương rất ít gặp, chỉ nghĩ rằng đó là xác quỷ. Nhìn thấy đường hầm lúc tới đây đã ngập trong nước, xem ra đã tới bước đường cùng, chỉ còn cách lội trong nước đã ngập tới lưng, cố ra được tới đại điện, nước nhanh chóng dâng lên ngập tới ngực rồi tới cổ, đuốc đã bị tắt vì ướt, Dương Phương vội bật đèn pin để soi sáng, liều mạng leo lên nóc đại điện, nhìn thấy nước ngập càng lớn hơn, tường thành đã ngập trong nước, đội quân phiệt tên thì chết tên thì trốn, giờ không còn bóng dáng đứa nào.

Lúc này, họ bỗng thấy Đồ Hắc Hổ cũng leo lên nóc đại điện. Người này vốn tính đa nghi, thấy sương mù bay tới thì vội trốn trong khe đất ở cổng thành cho tới khi sương tan, thấy tình thế nguy hiểm đã qua mới chui ra leo lên chỗ cao hơn để tránh nước, khó khăn lắm mới thoát được, súng đã mất, chỉ còn đuốc và đao, bộ dạng hết sức tàn tạ, nhưng gặp lúc loạn cũng không mất bình tĩnh, vẫn giữ được nét mặt lạnh lùng, thấy ba người Dương Phương đang trốn ở đỉnh điện, trong tay vẫn còn súng, hắn vội nấp sau ngách nhà.

Đàm Đài Minh Nguyệt nghiến răng: “Đồ Hắc Hổ mệnh lớn thật, vừa rồi cứ tưởng hắn đã bị cá nuốt rồi”. Trong chốc lát cả thành trì đều ngập trong nước, chỉ còn nóc đại điện nhô lên trên mặt nước. Dương Phương nói: “Đại điện cũng sẽ nhanh chóng bị chìm thôi, tới lúc đó chúng ta chẳng ai sống nổi, nhưng nếu tôi không quất được một roi lên đầu tên Đồ Hắc Hổ thì có chết cũng không thể nhắm mắt được.” Đạm Đài Minh Nguyệt nói: “Được, tôi và Nhị Bảo sẽ đi cùng anh, chúng ta có chết cũng chết cùng nhau.” Dương Phương nói: “Đao pháp của Đồ Hắc Hổ rất lợi hại, hai người làm sao tiếp cận được hắn, hai người ở phía sau yểm hộ cho tôi là được.” Nói rồi anh chỉnh sửa tư thế, cầm sẵn roi trong tay, tiến thẳng về chỗ Đồ Hắc Hổ.

Đồ Hắc Hổ ủ mưu đã nhiều năm, cố tìm cho được tòa thành trì này, giờ chỉ có thể giương mắt ra nhìn tòa bảo điện bằng vàng mà không thể nuốt trôi. Bày trăm phương nghìn kế tưởng như đã thành công thì trong chốc lát bỗng thành ra trắng tay, thuộc hạ đều chết hết, ngay cả bản thân mình cũng khó mà thoát thân, chỉ sợ là do mộ tổ bị đào trộm nên mới xui xẻo thế này, càng nghĩ càng thấy hận, lại thấy Dương Phương đi tới, hắn chỉ thẳng vào mặt chửi: “Tên họ Dương kia, ngươi dựa vào chiếc roi đồng, dám đánh tay đôi với tao không?” Dương Phương không nói không rằng, giơ roi lên nhằm đầu Đồ Hắc Hổ quất tới.

Đồ Hắc Hổ phẫn nộ: “Bắt nạt người quá đáng!” hắn nhìn thấy roi đồng quất tới quá nhanh không kịp tránh, đành phải giơ đao lên đỡ. Roi đồng của Dương Phương quất lên ngói vàng, chỉ thấy toé lửa, ngói vỡ tan tành. Từ trước đến giờ, khi Dương Phương đã vung tay quất roi đồng, thì không một ai đỡ nổi, ngay cả roi đầu tiên bởi thế anh không khỏi khâm phục bản lĩnh cao cường của Đồ Hắc Hổ. Thường ngày, Đồ Hắc Hổ tự xưng Thần dũng, chưa có ai là đối thủ của hắn, giờ đây vì trong tay chỉ có thanh đao, không thể đấu lại với roi đồng, thân pháp cũng không nhanh nhẹn bằng Dương Phương, hơn nữa đứng trên nóc đại điện trơn thế này, hắn đã thất thế hơn Dương Phương rồi.

Đạm Đài Minh Nguyệt và Nhị Bảo phía bên kia của nóc đại điện căng thẳng nhìn sang. Lúc này, nước vẫn không ngừng dâng lên, rất nhiều xác quỷ từ dưới nước mò lên lao về phía bốn người, Dương Phương và Đồ Hắc Hổ trong tình thế nguy cấp không thể tiếp tục giao đấu, đành phải buông tay tự mình ứng chiến với bọn xác quỷ. Nước vẫn tiếp tục dâng, tất cả đều rút lên nóc điện, tiếng nước vẫn chảy ào ào.

description{Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng - Page 7 EmptyRe: {Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng

more_horiz
Chương 11: Cá khổng lồ trong động cát

5

Bấm vào đây để xem nội dung.
Lúc này, bọn xác quỷ đã leo lên đỉnh điện, há to cái miệng đầy máu, thè lưỡi về phía Nhị Bảo đang đứng đờ người ra. Dương Phương nhanh tay nhanh mắt, nhảy tới tung roi quất lên đầu tên xác quỷ, hắn bắn tung lên không trung rồi rơi xuống nước.

Đồ Hắc Hổ nhân lúc Dương Phương cứu người, liền rút đao ra, Đạm Đài Minh Nguyệt đứng bên cạnh nhìn thấy vội giương súng lên bắn, tiếng nước ào ào như sấm nuốt chửng tiếng súng, Đồ Hắc Hổ không kịp đề phòng nên trúng đạn, quá tức giận, trước khi chết cũng muốn kéo theo một người chết cùng, liền phóng đao về phía Đạm Đài Minh Nguyệt, hai bên đều đứng trên nóc điện không kịp né tránh, thanh đao đâm thẳng vào bụng cô lút cán. Lúc này, Dương Phương quất roi nện trúng đầu Đồ Hắc Hổ như bổ dưa hấu, hắn lăn xuống mép nóc điện rơi xuống nước chìm nghỉm.

Dương Phương thấy Đạm Đài Minh Nguyệt trúng đao vội chạy tới đỡ cô, Nhị Bảo cũng chạy tới khóc tướng lên, chỉ thấy Đạm Đài Minh Nguyệt mặt trắng bệch như tờ giấy, tính mạng chỉ còn trong gang tấc, bỗng trời rung đất lở, lớp đất vỏ bọc bên ngoài khu thành trì bị nước lụt ngấm vào trở nên mềm và tơi ra, đổ sụp xuống, để lộ ra bầu trời bên ngoài, nước đổ vào bên trong ầm ầm như thác, Dương Phương đối diện với sự cố bất ngờ này cũng không khỏi kinh hãi.

Đúng lúc đó, nước lũ xoáy bật gốc một thân cây rất lớn cuốn vào bên trong động cát, thân cây va vào nóc đại điện, Dương Phương biết đây là cơ hội sống sót, giờ còn không chạy thì chờ tới lúc nào nữa? Anh ta vội túm lấy chân của Nhị Bảo giờ đang sợ mềm nhũn ra, sau đó ôm lấy Đạm Đài Minh Nguyệt nhảy lên thân cây, vừa rời khỏi nóc đại điện thì nước lụt cũng nhấn chìm tất cả, hai người ôm chặt lấy thân cây, động cát phút chốc chìm trong biển nước, thân cây theo dòng nước nổi lên, chỉ thấy phía trên một màn trời nước, thi thoảng thấy vài điểm đen trôi qua, đều là xác người và động vật chết đuối.

Trận lụt này đúng là “Tứ bề mênh mang dòng nước, lũ sơn hà khoảnh khắc bỗng tiên tan”, lũ lụt ở hai bờ sông Hoàng Hà lần này còn nghiêm trọng hơn lần quân phiệt cho mở cửa đập thủy lợi, khắp nơi bị bùn đất lấp đầy, dòng chảy của sông đổi qua hướng nam, kim bảo điện, tượng phật trong chùa Đại Hộ Quốc chìm trong bùn nước, vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.

Dương Phương thấy thân thế Đạm Đài Minh Nguyệt trong lòng mình đang lạnh dần, biết là cô đã ra đi, trong lòng đau đớn vô cùng, bất giác hai dòng nước mắt tuôn rơi. Anh và Nhị Bảo ôm thi thể của Đạm Đài Minh Nguyệt, chờ cho tới khi nước rút. Thôn làng nơi đây đã bị huỷ hoại hoàn toàn, số người và súc vật chết nhiều không đếm xuể, dân chạy nạn xếp hàng dài, khắp nơi toàn là cảnh tượng thê lương.

Mặc dù mưa gió đã tạnh nhưng khắp nơi đều là bùn đất, hai người họ không màng tới điều đó, tìm đường tránh vùng lũ lụt, qua sông đi lên phía bắc, tìm nơi cao ráo lập ba ngôi mộ, một ngôi cho Đàm Đài Minh Nguyệt, hai ngôi còn lại lập cho ông chủ Triệu và Mạnh Bôn. Nhị Bảo ở lại trông mộ để giữ chữ trung thành với chủ. Dương Phương nghĩ tới việc tuy đã giết được Đồ Hắc Hổ nhưng số người chết quá nhiều, Thôi lão đạo, Mạnh Bồn, ông chủ Triệu, Đạm Đài Minh Nguyệt, và cả số lính đã biến thành người quỷ kia thì tâm trạng bỗng trở nên rất ảm đạm. Một mình tiến thẳng lên phía bắc. Khi ngang qua thị trấn Cao Đài không ngờ gặp lại Thôi lão đạo, sau khi gặp đại nạn còn sống sót và trùng phùng, hai người kể lại cho nhau nghe những gì mình đã trải qua. Thôi lão đạo rơi xuống nước nhưng mạng lớn không chết, được người cứu lên, Mạnh Bôn không may đã bỏ mạng. Ông ta lại lo lắng cho Dương Phương lành ít giữ nhiều, khổ nỗi không biết đâu mà tìm. Nhớ lại lần đó hẹn nhau ở thị trấn Cao Đài nên đành tới đây chờ tin tức.

Thôi lão đạo chảy nước mắt nói: “Huynh đệ ta lần này như đi vào chỗ chết, không ngờ còn sống mà gặp lại nhau, tiếc rằng Mạnh Bôn đã chết dưới làn súng đạn của lũ quân phiệt, còn bị chặt đầu, số đồ lấy được trong mộ tổ nhà Đồ Hắc Hổ cũng mất rồi. Xem ra cuộc đời lão đạo ta chẳng làm được gì, động đến việc gì là tự chuốc vạ vào thân, còn liên lụy đến huynh đệ.”

Dương Phương có phần chán nản: “Sao huynh trưởng lại nói vậy. Sống chết có số, phú quý do trời định, không phải do con người muốn mà được. Đồ Hắc Hổ đã chết trong động cát, chúng ta đã thay trời hành đạo, trừ đi mối họa lớn cho nhân dân.”

Thôi lão đạo nghe Dương Phương kể lại mình bị bao vây bên bờ sông ra sao, rồi thoát xuống động cát và trốn trên nóc điện vàng thế nào, tình thế giao tranh gay cấn với Đồ Hắc Hổ, rồi chuyện gặp con cá khổng lồ dưới đó ra sao. Với kinh nghiệm của Thôi lão đạo cũng không phán đoán được thành trì đó của thời đại nào, chắc của ông vua triều đại nào đó sùng bái đạo giáo, muốn tu luyện thành tiên, thấy trên trời mây gió biến hoá bất thường nên ra lệnh xây Kim điện bên bờ sông nhằm mời các vị tiên tới thưởng ngoạn, nào ngờ tiên chẳng thấy đâu còn cung điện bị lún chìm trong động cát.

Lão lại bảo, đây là trận lụt lớn nhất trong một trăm năm qua, nên giờ chúng ta phải đi đào mộ cổ trên núi lấy báu vật về để trấn áp thiên tai. Trong “Lăng phả”[1], có ghi chép về ngôi mộ cổ trên núi Hùng Nhĩ, tại vị trí giáp ranh hai nước Tân và Tề, trong mộ vàng bạc chất như núi, trong quách là quan tài bằng ngọc, dùng ngọc minh châu thay cho nến, cũng chẳng biết chủ nhân ngôi mộ là ai mà nhiều đồ tuỳ táng có giá trị như vậy. Nhưng ngôi mộ chìm dưới nước từ lâu, gặp trận hạn hán trăm năm mới có một lần thì lộ ra trên mặt nước, cũng biết là nơi đó khó ra tay, định tìm ngôi mộ khác nhưng lại quá xa. Dương Phương nói: “Đổ đấu mất nhiều thời gian mà việc tập trung lương thực cứu người dân bị nạn thì lại cần gấp. Theo ý kiến của đệ thì phủ đệ của Thống đốc quân phiệt thành Lạc Dương không hề thiếu vàng bạc châu báu. Trong thành tuy có quân lính canh gác, nhưng chúng ta cũng có nhiều anh em, sao không nhân cơ hội Đồ Hắc Hổ vừa mới chết, quân phiệt như rắn mất đầu, chúng ta tụ hội anh em lại, đêm đến lần vào phủ đệ của hắn quét sạch một mẻ, đổi lấy lương thực về cứu tế cho dân bị nạn”. Thôi lão đạo thấy ý kiến của Dương Phương cũng hợp lý nên sau đó họ tụ hợp dân đào trộm mộ đại náo thành Lạc Dương, chuyện này tạm không nhắc tới. Còn Nhị Bảo thì bái Dương Phương làm sư phụ. Nhị Bảo vốn chỉ là tên thân mật, tên thật là Triệu Bảo Nghĩa, chính là lão Nghĩa mù, tính theo thứ bậc thì phải gọi Thôi lão đạo là sư thúc. Sau này, khi mắt kém, lão không còn làm công việc đổ đấu nữa, chỉ giám định cổ vật, tôi càng không thể gọi là đồ đệ của lão Nghĩa mù, chỉ hay đi theo ông, võ vẽ được chút ít, nghe ông kể về nhũng chuyện đào mộ của lớp người trước, chớp mắt thời gian đã mấy chục năm, trải qua cả một thế hệ, Thôi lão đạo, Dương Phương đều đã qua đời, giờ tới lão Nghĩa mù cũng không còn nữa, vài chiêu này của tôi chẳng là gì cả, lại không biết tí gì về ngôi mộ cổ đó, chẳng hơn thông tin biết được ở thôn Phi Tiên là bao.

[1] Lăng phả: Những ghi chép về lăng tẩm.

Tôi kể lại câu chuyện cho Điếu bát và Mặt dày nghe, mục đích để học sớm từ bỏ ý định đó, tôi nói: “Ngôi mộ cổ mà Thôi lão đạo nói với Dương Phương có thể là địa cung ở núi Hùng Nhĩ được vẽ trên chiếc gối, chúng ta còn không biết mộ chủ là ai…”, nói tới đây tôi chợt nhớ lại ác mộng bên cạnh nữ thi Saman, trong bức bích họa vẽ lại giấc mơ cũng thấy có quan tài bằng ngọc và tượng vàng, có phải nói về hầm mộ trong núi Hùng Nhĩ không? Trong cơn ác mộng nghìn năm đó có hình ảnh người chết, đầu tóc rũ rượi bò từ trong quan quách ra, tôi muốn quên hình ảnh đó đi mà không thể quên được, nơi đó hẳn lành ít giữ nhiều.

description{Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng - Page 7 EmptyRe: {Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng

more_horiz
Chương 11: Cá khổng lồ trong động cát

6

Bấm vào đây để xem nội dung.
Hai người kia ngồi nghe say sưa, mỗi người đều có cảm nhận riêng, nhưng một khi lòng tham đã nổi lên thì Phật tổ Bồ tát cũng không thể nào khuyên họ quay đầu là bờ được, nói tới nói lui vẫn quay về chủ đề ngôi mộ ở Dự Tây.

Điếu bát nói: “Nếu bán chiếc gối âm dương này đi, anh em ta mỗi người chia nhau một ít, rồi cũng chẳng được bao nhiêu, giờ có cơ hội phát tài như vậy sao lại phải bỏ qua chứ?”. Anh ta quyết tâm chưa thấy Hoàng Hà chưa thay đổi quyết định, nhất quyết theo vụ này đến cùng, thành bại cũng chỉ một lần, anh ta chẳng thèm bàn bạc gì với tôi và Mặt dày đã tự động đập chiếc gối ra và tìm thấy một tấm bản đồ đã cũ ở bên trong, rồi mở ra cho tôi xem.

Trong tấm bản đồ vẽ hình một cái hồ hai đầu hẹp ở giữa rộng, phía tây giáp với núi Kê Lung, phía đông giáp núi Thông Mã, phía bắc kề với Thảo Hài Lĩnh, ở thế ba phía đều là núi, chính giữa là hồ Tiên Đôn, nằm trong dãy núi Hùng Nhĩ ở Dự Tây. Trên mặt hồ có đánh dấu khoanh tròn màu đỏ, đó chính là vị trí ngôi mộ cổ địa cung được xây dựng trong núi Tiềm Sơn, ngọn núi đó vốn là một trong những ngọn núi của dải núi trải dài liên miên của vùng này, nghìn năm trôi qua, vì thay đổi địa chất khiến ngôi mộ nằm trong lòng hồ trong khu vực núi Dự Tây ít người biết đến, không có đường đi, phải trèo đèo vượt núi mới có thể tới được.

Tôi vốn bị ám ảnh bởi cơn ác mộng trong ngôi mộ cổ thời Liêu nên sắc mặt ngày một kém hơn, trong lòng biết chắc ngôi mộ này có gì đó rất cổ quái, quan ngọc tượng vàng vốn là những thứ hiếm có trên đời, địa cung xuất hiện trong cơn ác mộng được vẽ trên bích họa tám chín phần là nói về ngôi mộ cổ ở núi Hùng Nhĩ rồi. Tôi nghĩ gần đây chúng tôi đang gặp vận xui, họa vô đơn chí phúc bất trùng lai, các cụ đã nói vậy rồi, nhưng đã là phúc thì không phải hoạ, là họa cũng không tránh được. Không tới hầm mộ đó để tìm hiểu cho ra nhẽ thì có nghĩ nát óc cũng chẳng ích gì, cuối cùng tôi quay sang bàn bạc với hai người kia.

Tôi nói: “Có được một sự khởi đầu may mắn thì chúng ta đã thành công một nửa. Lần này đi Dự Tây khác hẳn với lần trước, cần phải chuẩn bị thật kỹ càng.”

Điếu Bát nói: “Cậu nói đúng ý anh, theo cậu chúng ta cần chuẩn bị những gì?”

Không đợi tôi cất lời, Mặt dày đã nói: “Còn phải hỏi, đầu tiên phải chuẩn bị đủ tiền, binh mã chưa có nhưng lương thảo phải chuẩn bị sẵn, lương thảo chẳng phải dùng tiền mua sao?”

Điếu bát nói: “Anh em mình giờ sống như buôn đồng nát, tiết kiệm chút đi, thế là cũng đủ rồi, còn chuẩn bị gì nữa?”

Tôi nói: “Đèn pin, lương khô, xẻng… những thứ này đều phải chuẩn bị, mộ cổ trên núi Hùng Nhĩ chìm trong nước nhiều năm, cho dù có lộ lên khỏi mặt nước nhưng bùn đất cũng không ít, không phải một hai hôm mà đào xong ngay được, hơn nữa chúng ta chưa hề biết gì về ngôi mộ, cũng như về hồ Tiên Đôn, thậm chí mộ đó chôn ai chúng ta cũng không biết.”

Điếu bát nói: “Ngôi mộ đó không phải do chúng ta nghĩ ra, sơ đồ do Âm Dương đoan công Chu Ngộ Cát để lại chắc không đến nỗi là giả. Lấy ví dụ, nếu qua đập Tam Hiệp đi về phía Tây, là đến bến phà Phong Lăng, thường những địa danh nào có chữ Lăng thì đều có mộ cổ hết, chỉ vì niên đại quá lâu nên nhiều người không nói rõ được nguồn gốc của cái tên đó mà thôi, bến Phong Lăng chính là nơi có mộ cổ.” Anh ta dừng lại một chút rồi lại tiếp: “Ý của tôi là có thể lai lịch của vị vua chôn trên núi Hùng Nhĩ đã thất truyền, nhưng ngôi mộ thì vẫn còn tồn tại dưới hồ Tiên Đôn, truyền thuyết để lại cũng không ít, dưới hầm mộ có tượng vàng tùy táng, ắt không thể sai được.”

Ba chúng tôi mỗi người một câu, bàn bạc với nhau trong quán lẩu từ trưa cho tới tối, không biết chủ quán phải thay bao nhiêu lần than. Tới khi trời đã tối hẳn, ngoài đường không còn ai, ông chủ quán cũng mất hết nhẫn nại: “Mấy người cũng giỏi buôn chuyện quá đi, nếu biết mấy người có cái tài này thì lúc đàm phán Trung - Anh đã đề cử mấy người đi rồi, muốn qua đêm cũng đừng chọn quán tôi, mau tính tiền rồi đi đâu thì đi.”

Chúng tôi bị chủ quán đuổi ra, trong lòng không được thoải mái cho lắm, nhưng giờ không phải lúc gây chuyện phiền phức, đành quay về chia nhau chuẩn bị, đầu tiên là phải kiếm cho đủ tiền đi đường. Tôi đi một chuyến Độc Thạch Khẩu, lấy ít tiền về cho Mặt dày sắp xếp việc gia đình, còn vấn đề nữa là tuy ở đó hay nổ mìn núi đá, thuốc nổ nhiều nhưng quản lý rất nghiêm ngặt, khó lấy được thuốc nổ hoặc mìn, tôi tìm người quen mới lấy được hai khẩu súng ngắn, đó là loại súng người dân tự chế để bắn gà rừng. Tôi nghĩ núi Hùng Nhĩ không giống như Thông Thiên Lĩnh, nơi đó rừng sâu núi thẳm, thú dữ lảng vảng khắp nơi, không mang theo khẩu súng phòng thân thì không an toàn, súng tự chế của người dân Độc Thạch Khẩu bắn bằng đạn chì, sức sát thương không lớn, nhưng có còn hơn không, chúng tôi tháo súng ra xếp dưới đáy bao hành lý, để tránh bị phát hiện lúc trên tàu.

Về nhà, tôi nhận được thư của Sách Ni Nhi, trong thử gửi kèm một gói nấm mật Armillaria, tôi đang định đọc thư thì Điếu bát đã mua được vé tàu, chúng tôi ngồi tàu tới Nam Dương trước, sau đó đi theo hướng đập nước Áp Hà Khẩu để lên núi. Vì tuyến đường này ít chuyến tàu chạy nên người đi rất đông, trong tàu chen chúc chật chội, lúc tàu đi ngang cầu bắc ngang sông Hoàng Hà, tôi cố vươn người ra cửa sổ để nhìn ra ngoài, ánh chiều đã ngả về Tây, dòng sông dưới ánh nắng chiều trải dài như một chiếc đai ngọc, cảnh đẹp khó có thể miêu tả bằng lời. Trời chiều nhanh chóng chuyển sang màu ảm đạm, tối dần rồi đen hẳn một màu. Tôi lấy bức thư của Sách Ni Nhi ra đọc, mơ màng nhớ lại lúc cùng cô đi săn trong rừng, rồi không biết tự lúc nào hình ảnh bức bích họa trong ngôi mộ cổ thời Liên về cơn ác mộng nghìn năm bỗng hiện về trong đầu, một người tóc tai rũ rượi, bụng thủng lòi ruột bò ra từ trong quan tài, tay vươn về phía tôi, tôi kinh hãi vô cùng, vội giơ tay lên đỡ, mu bàn tay chạm vào móng của con ma đó, cảm thấy một luồng gió âm lạnh tới thấu xương, vừa lúc tàu vào ga, tôi thức tỉnh vì bị chúi người về phía trước do tàu phanh giảm tốc độ. Trán đẫm mồ hôi, tôi biết mình lại mơ giấc mơ đó, cúi đầu nhìn xuống tay mình thấy có những vết xước đang rỉ máu.

description{Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng - Page 7 EmptyRe: {Full} Ma câm: Ma khóc dưới hồ Tiên Đôn - Thiên Hạ Bá Xướng

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum
power_settings_newLogin to reply