Bạn có tin vào điều kỳ diệu trong cuộc sống? Nếu đọc xong câu chuyện
này, bạn nói “Có” thì chắc rằng câu chuyện này có thật, ít nhất đâu đó
trên thế giới này cũng sẽ tồn tại một câu chuyện như thế, với những con
người như thế.
Còn khi đọc xong câu chuyện này, bạn mỉm cười, lắc đầu và nói “Tất
nhiên là không rồi” thì hẳn nhiên, câu chuyện ấy không còn tồn tại. Chí
ít trong tâm trí bạn đã không cho phép nó tồn tại nên dù có là sự thật
hiển nhiên đi chăng nữa cũng sẽ bị phủ nhận một cách thẳng thừng.


Tuy nhiên, điều quan trọng ở đây không phải là sự đồng ý hay phủ nhận
của bản thân bạn, mà là sự đặt cược của chính tác giả. Có thể tác giả
sai khi hy vọng quá nhiều, cũng có thể tác giả đúng khi biết rằng bạn
sẽ mỉm cười và gật đầu nói “Có”. Điều đó không quan trọng. Quan trọng
hơn hết là giây phút bạn nhận ra mình có những gì trong tay, mình sẽ
làm được những gì ở hiện tại và cho phép mình tin những gì ở tương lai
sắp tới.
----
Ngọc Linh bé bỏng…


Cô gái nhỏ tật nguyền xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, em khẽ nhíu
mày, lần mò bàn tay trong bóng tối để tìm kiếm một vật. Em cần tìm một
tờ giấy trắng, một mẩu giấy nhàu nát và bị vo viên giống hệt như những
tờ giấy thường bị người ta đối xử khi sắp vứt chúng vào sọt rác. Trong
bóng tối, em không tìm thấy gì cả. Đôi mắt cố gắng mở to hết mức, bàn
tay cố gắng mò mẫm đến từng góc khuất. Nhưng vô vọng. Em ngồi thu mình
tại một góc, để chiếc nạng xuống cạnh mình, khoanh tay trước gối, và em
khóc nức nở.


Đêm về khuya. Tiếng kim đồng hồ chậm rãi kéo lê từng khoảnh khắc của
thời gian. Ngày mới được chào đón một cách không vội vã. Đêm dài. Cô
gái nhỏ ngồi đó, cô đơn và tủi hổ.
“Tạch”
Đèn bật sáng. Cô gái nhỏ giật mình. Em nhìn ra phía cửa, một người phụ nữ nhìn em chăm chú. Khẽ giật mình, em cố gắng nín thở.


- Giờ này còn chưa ngủ? Lên giường ngủ!


Câu nói không quá to nhưng đủ làm cô gái nhỏ run người. Em sợ hãi, cau
mày lại và mím chặt môi. Bàn tay em tìm đến chiếc nạng gỗ, lật đật làm
theo mệnh lệnh của người phụ nữ ấy. Bà ấy đứng ở ngoài cửa, đôi mắt
sáng quắc, nghiêm nghị. Đó là một mệnh lệnh, luôn luôn là một mệnh
lệnh.
“Tạch.”
Đèn tắt, cánh cửa gỗ đóng sầm lại. Người phụ nữ khuất dạng sau khoảnh
khắc ấy. Cô gái nhỏ không tài nào chợp mắt, em mơ hồ nhìn lên phía trần
nhà, nhìn những ngôi sao dạ quang sáng lấp lánh. Em ao ước một điều gì
đó viển vông và xa vời. Em luôn không thôi hy vọng, không thôi tin
tưởng… nhưng có vẻ như càng hy vọng và càng tin tưởng thì em càng thấy
cuộc sống quanh mình xám xịt. Nhất là khi đôi chân của em bị tật sau
một vụ tai nạn.


“Ngày, tháng, năm…

Hốc cây của thời gian à, ông có tồn tại hay không thế?

Cháu – Ngọc Linh, đã đang và sẽ luôn tin rằng ông tồn tại. Thế nên,
cháu sẽ viết cho ông e-mail này. Kể từ bây giờ, và về sau nữa, cho đến
khi nào có một ai đó nói với cháu rằng ông không hề tồn tại, thì cháu
mới thôi viết e-mail cho ông.


Mà không. Kể cả khi người đó khẳng định rằng ông không tồn tại, cháu
vẫn sẽ viết. Vì cháu muốn mình được chia sẻ. Ngay cả khi bên cạnh
không có lấy một người bạn nào.


Ông thân mến, cháu gọi ông như thế có được không nhỉ?

Cháu không biết ông bao nhiêu tuổi? Sống ở đâu và là người như thế
nào. Nhưng vì cháu nghĩ rằng sẽ coi ông là một người bạn, nên cháu sẽ
xưng hô như thế nhé! Có thể nơi ông sống, với những lý lẽ và giáo điều
khác, nhưng hãy tạm chấp nhận một cô bé là bạn của ông, như cách mà
cháu đang làm.


Đã gần một giờ sáng và cháu vẫn không tài nào chợp mắt được. Ông
biết không, từ khá lâu rồi cháu trở nên như thế. Khi nãy, mẹ kế có vào
và kiểm tra xem cháu đã ngủ chưa. Chỉ cần mẹ kế bước vào là cháu biết
mình sẽ phải ngoan ngoãn nằm trên giường, vờ nhắm mắt và vờ đang thở để
đi vào một giấc ngủ ngon.


Điều đó thật mệt mỏi. Cháu vẫn cố tìm một mảnh giấy. Có vẻ như nó bị
vo viên và ném vào một xó xỉnh nào đó trong ngôi nhà này thôi ông ạ.
Cháu đã bắt đầu tìm từ xung quanh phòng mình nhưng không thấy. Đó là
một bức tranh cháu vẽ về ông. Vâng, về ông đấy ạ! Cháu đã hình dung ra
một hốc cây thời gian, ông tồn tại hữu hình nhưng vô thực giữa thế giới
sống bộn bề này.


Ở hốc cây ấy, khuôn mặt ông hiền từ và trở nên thân thuộc, cháu cũng
như những cô gái nhỏ khác sẽ bẽn lẽn đến gần, đút một lá thư hay một
mẩu giấy vụn mà tất cả chúng cháu đã cố nắn nót để viết sao cho thật
đẹp, thật ngay ngắn để ông có thể đọc chúng một cách rõ ràng. Nhưng mẹ
kế của cháu cho rằng đó là điều nhảm nhí. Mẹ kế không thích cháu vẽ,
chẳng bao giờ tỏ ra ủng hộ cháu cả.


Thế mà, cháu lại muốn trở thành họa sĩ ông ạ. Một họa sĩ vẽ nên tất
thảy mọi thứ của cuộc sống phản ánh qua ánh mắt nhìn của mình. Rồi niềm
tin và sự hy vọng sẽ tồn tại, ngay trong chính những bức tranh cháu
vẽ. Cháu tin là như vậy!


Ông thân mến, ngày đầu tiên gửi thư làm quen với ông, cháu thật vô
phép khi cứ kể lể một cách bất trật tự những chuyện rối ren xung quanh
cuộc sống của cháu như thế này. Nhưng cháu hy vọng ông sẽ dành một ít
thời gian để đọc, để cảm thông và cháu sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn rất
nhiều.


Có phiền không khi cháu click vào nút “Send” và thư sẽ được gửi đến
ông ngay lập tức nhỉ? Dù sao đi chăng nữa cháu cũng sẽ gửi thư cho ông
ngay khi cháu kết thúc câu chào ở cuối thư ông ạ.


Và cháu hy vọng rằng ông sẽ ngủ ngon, ngon thật ngon để có tâm
trạng thoải mái nhất khi đọc thư của cháu. Cháu biết, tâm trạng là yếu
tố quan trọng điều khiển hành động của con người. Ví như mẹ kế của
cháu, khi mẹ kế vui thì việc cháu đi khập khiễng trên cái nạng gỗ cũng
không ảnh hưởng gì tới cuộc vui của bà. Nhưng chỉ cần mẹ kế có chuyện
không vui, việc tiếng kêu “cạch cạch” trên nền nhà phát ra từ đôi nạng
gỗ của cháu cũng khiến bà tức giận.

Bây giờ thì đến lúc cháu phải ngủ thật rồi. Ngày mai cháu có giờ học
sớm. Chúc ông ngủ ngon nhé! Và nếu nhận được thư cháu gửi, hãy nhận
lời làm bạn cháu nhé – Hốc cây thời gian.

Kí tên.
Ngọc Linh bé bỏng".


Cô gái nhỏ gõ một dòng chữ dài vào địa chỉ hòm thư sẽ được gửi đến. Đó
có lẽ là một cái tên khá kỳ quặc, thậm chí bản thân em cũng không hình
dung rằng địa chỉ mail này có tồn tại hay không? Hoặc giả như tồn tại
thì đó là một người như thế nào, họ sẽ phản ứng ra sao khi nhận được
mail này của em.


Cô gái nhỏ không quan tâm nhiều đến thế. Điều em mong mỏi là được viết
ra để giải tỏa cảm xúc của mình, giống như việc viết nhật ký, nhưng sẽ
là một dạng chia sẻ mở - tức là sẽ có nhiều hơn một người biết đến cảm
xúc thật của em. Mặc dù chẳng ai có thể tin rằng người đó tồn tại,
người đó sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ…



----

Hốc cây thời gian…


Tuấn ngồi vào bàn làm việc khi vừa có ý định chợp mắt. Ngày dài trôi
qua với chàng trai trẻ thực sự mệt nhọc với những thứ ngổn ngang. Những
tưởng đêm đến sẽ là khoảng thời gian dành cho việc chăm sóc bản thân
nhưng không hề như vậy, công việc lại kéo anh ngồi vào bàn, chong mắt
bên laptop.


BUZZ


Taodo: Anh, em nhờ anh một việc.


Butbi: ?


Taodo: anh vào hòm mail của em, đã login trong lap anh rồi đó


Taodo: send cho em một cái tệp đính kèm trong một thư mới được lưu ở mục thư nháp nhé!


Butbi: okie


Taodo: nhanh nhanh anh nhé!


BUZZ


Butbi: Em có thư mới đó.


Taodo: xem giúp em là ai vậy?


Butbi: Ngọc Linh bé bỏng @@ Học trò của em à?


Taodo: Em không chắc. Em nhớ là học trò của em không có ai tên là Ngọc Linh cả.


Butbi: Tiêu đề lạ lắm: “Gửi Hốc Cây Thời Gian”.


Butbi: Này, trường em có tiết mục kịch nói à?


Taodo: Không. Em không biết!


Butbi: Không phải là kịch. Mà là một bức thư.


Taodo: Thì sao? Anh đọc thư của em à?


Butbi: Em nói là em không biết mà.


Taodo: Nhưng cũng vẫn là thư của em mà. Có thể em quên thì sao? @@


Butbi: Không. Em không quên, mà là em không thể nhớ được.


Butbi: Vì chính xác là em có quen đâu mà nhớ ra.


Butbi: Ngọc Linh bé bỏng hoặc là gửi nhầm cho em hoặc là gửi vu vơ đến địa chỉ mail này của em.


Butbi: Khá thú vị đấy! Anh đọc xong rồi.


Butbi: Hehe. Anh thu nạp mail này của em nhé Tin vào điều kì diệu Picture


Taodo: Cái gì vậy? Anh hâm à?


Butbi: Thế nhé! Anh out đây. Tin vào điều kì diệu Picture


Butbi is signout.


Tuấn ngồi chăm chú trước màn hình máy tính. Không phải để tiếp tục công
việc, mà là để đọc thật kỹ mail lạ kia. Có cái gì đó cuốn hút khiến
anh không thể rời khỏi màn hình. Chắc chắn đây không phải là trò đùa
của một ai cả, vì rõ ràng đây là một e-mail tâm sự từ một con người cần
nơi chia sẻ. Tuấn xoa tay lên cằm, nửa suy nghĩ xem việc mình đọc mail
của em gái thế này có phải là tội lỗi lắm không, nửa biện hộ rằng thật
ra hành động này cũng không quá xấu hổ vì mail này là một mail gửi
lạc, của một người không quen và cô em gái cũng chẳng hề biết đến người
này. Tuấn lại bắt đầu suy nghĩ, liệu mình có nên reply lại cho e-mail
này không? Nếu reply thì sẽ reply như thế nào?


Anh chàng bần thần, đọc lại một lần nữa bức thư ấy. Rõ ràng nét trẻ con
trong mail khiến mọi câu chữ trở nên thành thật hơn bao giờ hết. Điều
đáng nói ở đây là một cô bé tật nguyền. Có lẽ đôi chân đã làm cho cô bé
khổ sở. Và để xoay sở với niềm tủi thân quá lớn trong mình, cô bé đành
tìm cách giải thoát thông qua việc chia sẻ. Tiếc rằng em không có bạn
bè bên cạnh, người mẹ kế thì quá rõ rồi, chẳng quan tâm đến cảm xúc của
em.


Tuấn hơi ngần ngại vì đống công việc đang vẫy gọi mình, nhưng anh cũng
dành ra chút thời gian để gõ mấy dòng vào khung soạn thảo mail, chắc
hẳn là reply lại cho Ngọc Linh bé bỏng.


“Thân chào Ngọc Linh bé bỏng,
Ta rất vui vì nhận được mail này của cháu. Cháu yên tâm đi nhé, vì
hôm nay ta bận việc, phải đi ngủ muộn hơn mọi ngày nên lúc nhận mail
của cháu, ta không thấy bị đánh thức, cũng không có cảm giác bị làm
phiền. Chỉ hơi không vui vì trẻ con bây giờ thức quá khuya để gửi mail
cho ta.


Ngọc Linh à, cháu là một cô bé ngoan, ta đoán vậy và tin là vậy. Ta
đã đọc mail của cháu, nhưng nếu chỉ dành ít phút để trả lời thì có lẽ
là không tường tận. Tin vào điều kì diệu Picture
Ta sẽ reply cho cháu đầy đủ hơn những gì ra muốn nói, như một cách để
chia sẻ với cháu vậy. Nhưng tất nhiên, không phải là hôm nay. Đã muộn
rồi, ta sợ không đủ thời gian để làm điều đó và ta sẽ thực hiện nó vào
một ngày đẹp trời nhé! Sẽ sớm thôi Ngọc Linh bé bỏng à.

Chúc cháu ngủ ngon!
Kí Tên.
Hốc Cây Thời Gian".


Tuấn mỉm cười, click “Send”, cảm giác như mình vừa làm một việc gì đó
hơi kì quặc. Nhưng biết làm sao được, cái ý nghĩ thôi thúc rằng nên trả
lời cho cô bé ấy, có lẽ cô bé ấy sẽ rất mong chờ một lá thư phản hồi.
Và rằng cô em gái của anh có thể sẽ làm tốt việc an ủi cô bé, nhưng anh
lại muốn mình là người thực hiện điều ấy. Tuấn thấy đâu đó trong những
câu chữ kia là sự hoảng loạn, là tâm hồn bị tổn thương đến nhạy cảm.
Vô tình thôi, lá thư cùng cô bé ấy đã khiến giấc ngủ của anh chập chờ
bởi những tò mò và thắc mắc vô lý. Có thể có những điều tự mình vẫn
không thể lý giải nổi. Và Tuấn bỏ mặc đống công việc kia để nhảy lên
giường… đi ngủ. Trước khi cơn buồn ngủ ập đến, anh chàng tủm tỉm cười
vì nhận ra rằng mình đã tự khoác lên mình một vai trò mới có phần lạ
lẫm: Hốc Cây Thời Gian.



Tin vào điều kì diệu 48636446980848303085629919559n_2f66b


----
“Ngày… tháng… năm…

Chào Hốc Cây Thời Gian,

Ông khỏe chứ?

Cháu đã nhận được bức thư trả lời của ông. Tuy ngắn, nhưng nó lại
mang một phép màu to lớn đến với cháu vì nó khiến cháu tin tưởng rằng
ông là có thật, ông tồn tại rất thật trên thế giới này. Đối với cháu,
chỉ cần như thế là đủ lắm rồi ông ạ.


Có thể có những lúc cháu không biết kể lể chuyện với ai, nhưng cháu
đã mường tượng ra rằng có ai đó sẽ lắng nghe cháu, sẽ trở thành một
người bạn đáng tin cậy của cháu, và cũng tự nhiên như thế cháu tin rằng
ông tồn tại.


Cuộc sống của cháu dạo này nhiều niềm vui hơn là nước mắt. Nghe thì
có vẻ ít thê thảm hơn, nhưng sao cháu vẫn thấy nặng nề quá. Cháu chuẩn
bị thi cuối cấp, rồi thi đại học, cháu có cảm giác mình bị áp lực nhiều
lắm!


Có lẽ tất cả các bạn học sinh trong giai đoạn này đều giống như
cháu, có thể các bạn ấy đều bị bố mẹ đặt lên vai những kỳ vọng quá lớn
lao… Nhưng biết làm sao được hả ông? Cháu muốn thi vào đại học mỹ
thuật, cháu muốn được làm họa sĩ… còn mẹ cháu, à vâng, là mẹ kế của
cháu ấy, không thích cháu thi vào đó. Mẹ kế nói cháu tốt nhất đừng nên
kỳ vọng quá nhiều làm gì, mẹ kế còn bảo rằng cháu chỉ nên kiếm một tấm
bằng tốt nghiệp và tìm một công việc gì đó có thể kiếm ra tiền…”


Cô bé ngồi trước màn hình máy tính ngừng tay đánh máy, em cúi gục
xuống mặt bàn, tự thấy nỗi tủi thân dâng lên quá lớn, đôi vai gầy nhỏ
nhắn run lên. Vô tình, bàn tay cầm chuột click vào nút “Send”.




----

Tuần ngồi đọc báo bên cạnh cô em gái, nói cho cô em nghe về Ngọc
Linh bé bỏng, thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên và nhíu mắt. Có vẻ còn băn
khoăn nhiều về những lá thư điện tử được gửi về mỗi đêm.


- Lại mail nữa!


- Sao thế?


- Ngọc Linh bé bỏng!


- Ai cơ?


- Còn ai vào đây nữa! Em đọc cho anh nghe nhé!


- Thôi khỏi, để anh tự đọc. Ra nào!


Tuấn bỏ ngay tờ báo xuống, lật đật chạy lại phía bàn máy tính, ngồi
chăm chú nhìn vào hòm mail xuất hiện thêm một mail mới chưa đọc. Cô em
gái bên cạnh cúi khẽ đầu, chạm vào tai khiến anh chàng giật mình thon
thót, tai bỗng đỏ bừng như gấc chín.


- Này, anh chiếm dụng hòm mail của em đó hả?


- Ừm…


- Lại còn đỏ mặt nữa kìa?


- Nào, để anh tập trung.


- Tập trung? Tập trung đóng vai Hốc Cây Thời Gian á?


- Hừ!


Tuấn lừ mắt nhìn cô em, chốc lát lại quay vào với công việc của mình.


“Ngày… tháng… năm
Ngọc Linh thân,
Cho người khác một cơ hội cũng là cho mình một cơ hội. Không nhất
thiết phải học cách để suy nghĩ cho cảm nhận của người khác, vì ta nghĩ
cháu sẽ làm được điều đó sớm thôi, ngay khi cháu va chạm nhiều hơn với
cuộc sống bên ngoài xã hội"


Vào vấn đề chính nhé, cháu đã nuôi hy vọng và ấp ủ mơ ước, vậy thì
cháu hãy tiếp tục mạnh mẽ lên Ngọc Linh ạ. Ta tin rằng sẽ không có bất
cứ điều gì làm cản bước được cháu nếu như cháu tự tin vào chính bản
thân mình”.




----
Một tháng sau…


Chớm nắng, gốc cây bàng già cỗi thu mình trên con phố nhỏ. Lá mùa này
rụng nhiều, sắc xanh rợp bóng dài hun hút, cơn gió nhẹ bẫng lướt qua
vai gầy một cô gái nhỏ. Cô gái đi trên một đôi nạng gỗ, từng bước chân
tập tễnh, em đến gần bên gốc cây bàng già, trên tay cầm một phong bì
nhỏ, phía góc phong bì bị gấp nếp và có vẻ nhàu do bị chà đi chà lại
nhiều lần. Cô gái ngước nhìn lên phía những tán lá xanh, lén trút một
tiếng thở dài.


Xa xa, ở đoạn rẽ cuối con đường, chàng trai đứng nghiêng trong tư thế
một chân đặt vuông góc với tường, một chân duỗi, hai tay đút túi và
hướng ánh nhìn ra phía cây bàng già. Anh chàng chăm chú dõi theo sự
xuất hiện của cô gái ấy từ khi em xuất hiện cho tới khi em đi khỏi.
Dường như giữa họ có một mối liên hệ nào đó nhưng không ai có thể lý
giải nổi.


- Hốc Cây Thời Gian không tồn tại, hy vọng bị dập tắt, ước mơ cũng vậy. Tất cả tan biến…


Cô gái nhỏ lẩm bẩm một chuỗi dài những từ ngữ buồn buồn, rồi chớp mắt
một cái, em đứng dậy, đặt vào hốc cây trên thân bàng già phong thư đang
cầm trên tay. Em đứng tần ngần một lúc, nhìn như thôi miên vào đó rồi
ra về. Bóng chiều ngả xuống buông một màu vàng nhạt, không gian lặng
như tờ, gió trở nên buồn man mác.
Khi cô gái nhỏ khuất dạng, chàng trai đứng ở góc khuất bước chậm rãi
đến bên cạnh cây bàng, cầm trên tay phong thư mà cô bé đặt ở đó, mở ra
chăm chú đọc.


Cảm xúc giống hệt như lần đầu đọc mail của em gửi đến. Cuối cùng thì
cũng đã biết lý do vì sao em không còn mail thường xuyên với Hốc Cây
Thời Gian nữa, cũng biết luôn lý do vì sao em lại có vẻ buồn bã nhiều
đến vậy. Chàng trai ngẩn ngơ trong giây lát, rồi gập giấy thư lại, đút
vào túi quần, đi nhanh về phía chân trời đang tắt nắng…



----
Hai tháng sau…


- Linh, vẽ gì thế?


- À, em vẽ… mà không cho anh biết đâu.


- Để anh xem nào!


- Không. Cái này là bí mật.


- Bí mật? Có gì hay ho mà phải bí mật chứ?


- Ơ, bí mật của em anh hỏi làm gì?


Cô gái nhỏ mỉm cười tươi tắn, ánh mắt em sáng lấp lánh khi một tay còn
cầm cọ vẽ, một tay ra dáng điệu che khung tranh để anh thầy không nhìn
thấy.


- Anh biết rồi. Em vẽ idol của em đúng không?


- …


- Idol của em xấu xí quá! Trông xù xì, xám xịt, lại còn lỗ chỗ nữa.


Anh chàng đứng bên cạnh Linh chỉ trỏ, miệng cười tủm tỉm. Bức tranh của
cô gái nhỏ hiện lên với nét chì mờ và những chi tiết thân thuộc.


… Gốc bàng già, buổi chiều tàn tắt nắng, ánh mặt trời nhường bước cho những vầng mây lơ đãng trôi…


Con đường dài và sâu hun hút, bên vệ đường có một gốc bàng già cỗi, cô
gái nhỏ tập tễnh trên đôi nạng gỗ phía xa xa cây bàng, đằng sau đó, sự
xuất hiện của một người con trai, anh chàng vừa bước chân ra khỏi góc
khuất phía sau con đường nhỏ. Cảnh vật im lặng như tờ, gió thổi nhẹ
bẫng và không gian miên man…


- Này, thế ra hôm ấy em biết là anh cũng có mặt ở đó à?


- Đáng ra là em không biết. Nhưng chị Nhung nhà anh mail cho em để hỏi.


- Lại là cái con bé ấy. Lần nào anh cũng bị phát hiện chỉ vì cô em gái lanh chanh.


----


Tạm kết…

Cô gái nhỏ vì một lần nhận được mail trả lời của Hốc Cây Thời Gian mà
ngộ ra rằng hóa ra bấy lâu nay mình đã bị nhầm lẫn. Rằng chẳng có Hốc
Cây Thời Gian nào tồn tại trên đời này cả. Nội dung của cái mail ấy
ngắn choằn, hụt hẫng và bao niềm tin bị vỡ vụn.


“Hey anh, em không cho anh mượn mail của em dùng lung tung nữa đâu nhé!
Từ giờ em có việc quan trọng rồi, thích thì anh lập một cái acc khác
tên là hoccaythoigian1234 hay vân vân gì đó đi nhé! Em thừa nhận là anh
tốt bụng, anh muốn an ủi và làm bạn với cô bé đó. Nhưng không nhất
thiết phải giả làm một thứ vô tri không hề tồn tại như thế!


Thôi được rồi, em không nhiều lời nữa. Tóm gọn lại là em sẽ đổi pass và anh nên chấm dứt việc dùng lén mail của em đi nhé.


Cô bé biết trong phút tức tối cô em của Hốc Cây Thời Gian đã gửi nhầm
mail cho Ngọc Linh bé bỏng trong khi đáng ra nên dùng địa chỉ mail đó
để gửi cho địa chỉ mail của ông anh kia… Khá rắc rối, nhưng tóm gọn lại
là sự cố kỹ thuật đã khiến cô gái nhỏ nhận ra mọi mặt của vấn đề. Từ
đó, chẳng còn mail nào được gửi đến cho Hốc Cây Thời Gian nữa.


Chàng trai sau khi bẵng đi một thời gian không nhận được tin tức gì của
Ngọc Linh bé bỏng, tự nhiên tỏ ra sốt ruột và lo lắng. Anh chàng nhờ
cậu bạn am hiểu về công nghệ thông tin lần ra ip cũng như một số thông
tin có thể hữu ích cho mình trong việc tìm ra cô bé. May mắn làm sao
khi họ cùng hít thở chung dưới một bầu trời, có mặt trong cùng một
thành phố. Từ đó, thay vì là người trả lời, giải đáp thắc mắc dưới vai
trò của Hốc Cây Thời Gian, anh chàng đường hoàng trở thành một gia sư
trẻ nhiều tài lẻ tình nguyện đến giảng dạy cho cô gái nhỏ ấy.


Cuối cùng, điểm thắt mở cũng xuất hiện khi cả hai đều nhớ đến cái tên
Hốc Cây Thời Gian, và họ gặp nhau ở phía cuối con đường ấy, trong buổi
chiều định mệnh ấy. Không quá trùng hợp nhưng dường như là sự trùng lặp
hữu duyên. Và tự nhiên như thế, họ nhận ra nhau…


Câu chuyện chưa kết thúc, chỉ là tạm kết để thỏa mãn sự hiếu kỳ của
chính tác giả. Thực sự, tác giả vẫn còn thấy mơ hồ, vẫn còn thấy mông
lung, nhưng chưa nghĩ ra điều gì sẽ đến tiếp theo với họ. Sau khi cô
nàng Ngọc Linh thi đỗ đại học, khi anh chàng Tuấn trở thành người bạn
thân thiết của Ngọc Linh… Liệu rằng họ có đến bên nhau như một lần nữa
định mệnh sắp đặt? Hay đơn thuần họ chỉ là bạn của nhau, đi song song
bên đời nhau nhẹ nhàng như thế?

Theo kênh14.vn