Đời là thế đấy, luôn thế, với Ronaldo và những người
Bồ Đào Nha. Mỗi khi đến một thời khắc quyết định vận mệnh của một giải
đấu, bao giờ họ cũng tìm phương cách và những lời lẽ mạnh mẽ để chiến
thắng nỗi sợ hãi.









8
năm về trước, ở EURO 2004, trận chung kết đã ở trong tay người Bồ Đào
Nha hồi đó là chủ nhà sau loạt penalty mà bản thân Ronaldo không hề mắc
một sai lầm nhỏ.




Bây
giờ, ở Donetsk, sự bất công ập lên đầu anh, với anh, trong một mùa
bóng đang thăng hoa thì bị cắt phụt bởi những người khác, không phải
tại anh. Lần này, một loạt đấu súng khác, nhưng Ronaldo thậm chí còn
không được sút dù anh muốn sút, quả cuối cùng "chốt hạ", bởi những
người khác đã mắc sai lầm trước đó. Chặng đường đến Quả bóng vàng và
một chiếc Cúp để vượt qua Messi dừng lại ở đó, với khuôn mặt thất vọng
đến tội nghiệp, đôi mắt buồn như sắp khóc, chiếc áo số 7 dính bùn đất
trên người. Khẩu hình sau quả penalty trúng xà của Bruno Alves: "Thật
bất công!". Đúng, thật bất công. Bởi trận đấu này, Bồ Đào Nha đã chơi
hay hơn trong hầu hết thời gian đã đá, Ronado đã có những trận đấu để
đời và được ca ngợi mạnh mẽ. Ngay cả trận này anh cũng chơi không tồi.
Trừ cú sút tìm chim của anh trong một đợt phản công ở cuối trận. Đấy là
cơ hội tuyệt nhất mà anh có. Nhưng anh đã bỏ lỡ. Không bàn thắng.
Penalty. Không có gì đau hơn cái chết trên chấm phạt đền ở một trận đấu
mà ta chơi hay hơn, ta đã khống chế đối thủ, ta vượt trội họ ở những
con số, và đau hơn nữa, là ta còn không có được cơ hội sút quả penalty
cuối cùng.





Khoảnh khắc của lòng dũng cảm: Ngày mà Ronaldo nhìn thấy sự bất công  Anh-bai-duoi-Ronaldo

Ronaldo chơi hay nhưng BĐN vẫn bị TBN loại - Ảnh Getty





Vấn
đề nghiêm trọng với Ronaldo là dường như anh luôn đứng nhầm đội. Khi
anh đã có được tư chất và bản lĩnh của một người đứng đầu, đã trưởng
thành và trách nhiệm hơn khi đã ở tuổi 27, thì đội bóng của anh không
còn tạo ra những cảm xúc đẹp đẽ như những năm trước nữa. Họ đã mạnh mẽ
hơn trước về tinh thần. Anh cũng thế. Nhưng anh và họ không đủ mạnh để
chế ngự nỗi sợ hãi thất bại còn lớn hơn hết. Những nỗi sợ hãi ấy, người
Tây Ban Nha cũng đã từng trải qua, đã từng thất bại và giờ đã biết cách
chế ngự chúng để lên đến đỉnh cao. Hãy nhìn Sergio Ramos đã đá một quả
penalty thế nào để hiểu và học cách mà người Tây Ban Nha đã chiến
thắng chính mình trước khi hạ đối thủ. Ramos người xứ Andalusia, mảnh
đất của những võ sĩ đấu bò tót. Ramos đã đá một quả penalty lên trời
trong loạt luân lưu ở trận thua Bayern tại bán kết Champions League.
Các fan đã cười anh thối mũi và chế giễu rằng cú sút đó đã lên đến tận
mặt trăng, để rồi chỉ NASA mới tìm được. Anh rất buồn sau tai nạn ấy.
Nhưng đêm Donetsk, vì cú đá ấy và việc Tây Ban Nha vào chung kết, anh
đã lên mặt trăng chứ không phải trái bóng. Sau trận, anh bảo, anh vô
cùng muốn đá cú đó. Anh không sợ. Anh đã thành công. Công lí cho riêng
anh được thiết lập.




Câu
chuyện luân lưu của trận bán kết thứ hai là thế đó: người muốn sút đã
không thể sút; người kia muốn sút để trả món nợ mà mình đã vay của tất
cả, đã được sút và thành công. Công bằng không thể chia đều cho tất cả.




Anh Ngọc





Nguồn: thethaovanhoa.vn